30 tuổi, người bạn tri kỷ của tôi tìm đến cái chết để giải thoát cho mình sau những năm tháng vật lộn với cô đơn, đau khổ và lạc lõng trong cuộc đời.
30 tuổi, người bạn tri kỷ của tôi mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, khi phát hiện ra đã quá muộn dù anh sống và học tập ở một đất nước hiện đại và khoa học. Không chỉ mắc ung thư phổi, anh còn bị loét dạ dày. Đó là hệ quả của những ngày tháng tìm đến rượu và thuốc lá.
30 tuổi, anh không phải là một người thất bại, anh đang học thạc sĩ, anh là sinh viên xuất sắc, anh biết chơi nhiều nhạc cụ, hát rất hay, biết pha chế rượu, nấu ăn ngon nhưng anh cũng có một cuộc đời đau buồn hơn hết thảy để những xuất sắc anh đã làm cũng không níu kéo được anh ở lại với cuộc đời.
30 tuổi, tôi đã từng hỏi anh có gì mà buồn đến vậy nếu như anh sinh ra đã có nhiều điều kiện hơn người, anh không phải lo gồng gánh vật chất, anh cũng không thua kém bất cứ ai về khả năng, ngoại hình, vậy sao anh lại sống cuộc đời bế tắc? Tôi đã từng nói với anh, nỗi buồn của anh chỉ là sự hèn nhát của những người đủ đầy. Hôm nay, anh vẫn được ăn học, vẫn được đến những nơi tốt đẹp nhất, vẫn mua hàng hiệu, ăn những món ăn ngon, ở một căn hộ rộng rãi sạch sẽ, như thế có gì để không hài lòng? Vì vậy, rất nhiều lần, thay vì chia sẻ, an ủi, tôi luôn gạt đi, luôn luôn cho rằng, người đủ đầy không có tư cách buồn.
Nhưng tôi đâu nào hiểu, giàu nghèo không quyết định được cảm xúc của con người, đủ đầy không đem đến hạnh phúc. Tôi chắc hẳn đã từng xem bộ phim “Người giàu cũng khóc”, nhưng tôi chưa từng mở lòng ra với người bạn thân thiết của mình, tôi chưa từng cảm thông với anh để nhận ra, mỗi con người đều có nỗi buồn của họ. Bầu trời trong mắt mỗi người mang một màu xanh khác nhau, nước mắt của mỗi người nếu chưa từng nếm thử, ai biết được mặn ngọt hơn ai?
30 tuổi, bạn tôi đi vào cái chết một cách từ từ bằng những liều thuốc phiện, bằng những đêm dài hút thuốc, uống rượu thay cơm. Nếu không phải cái chết đến từ từ hôm nay thì nó cũng sẽ đến vào một ngày khác, đau đớn hơn, thống khổ hơn. Nhưng 30 tuổi, bạn tôi đã chết trong cô đơn và tuyệt vọng bởi những bế tắc của cuộc đời mình, bởi những vết thương của tuổi thơ không cách nào xoá nổi.
30 tuổi, tôi mất đi một người bạn thân thương như máu mủ ruột thịt để nhận ra, bi kịch của con người sẽ luôn luôn tồn tại nếu họ không thể được lắng nghe và thấu hiểu, được tôn trọng và cảm thông. 30 tuổi, bạn tôi rất giỏi nhưng cũng rất tuyệt vọng. Những thành tích mà anh đạt được không thể nào giúp anh xây dựng được một cuộc sống bình yên, an lòng. Vì điều con người cần nhất và trông đợi nhất vẫn là: Những cố gắng, nỗ lực, thành công của mình là hạnh phúc, niềm vui, niềm tự hào của một ai đó. Là sự trông đợi của một người ta thương. Bởi vậy, trao niềm tin, đặt trách nhiệm lên cuộc đời một người, đôi khi cũng là một cách để họ có động lực mà bước tiếp. Và bạn tôi ngoảnh lại đều không còn ai.
Một lần nữa, bi kịch của một gia đình đã ảnh hưởng đến cuộc đời của một đứa trẻ. Rằng, nếu bạn có một gia đình để trở về, bạn luôn hạnh phúc, nó như sợi dây vô hình trói buộc bạn lại với cuộc đời. Bạn tôi khi lên 9 đi học về nhìn thấy mẹ thắt cổ tự vẫn; hai tháng sau, bố kết hôn với vợ mới. Và thứ duy nhất anh nhận được từ gia đình của mình chỉ là tiền.
Đau đớn và tuyệt vọng là gì nhỉ? Đó có phải là cảm giác từ từ bước vào cái chết mà không có ai ở cạnh bên không? Không, là anh đã tồn tại 30 năm với những vết thương quá dài mà chẳng một ai có đủ chân tình thấu hiểu, là lúc anh tuyệt vọng nhất, không một bàn tay nào chìa ra.
“Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi.
Ôi cát bụi mệt nhoài, tiếng động nào gõ nhịp không nguôi.
Bao nhiêu năm làm kiếp con người. Chợt một chiều tóc trắng như vôi. Lá úa trên cao rụng đầy.
Cho trăm năm vào chết một ngày...”
Dưới bầu trời này, mọi nỗi đau đều chỉ có riêng mình mình thấu.