Avatar

kitto

@sleepless---in / sleepless---in.tumblr.com

Avatar

Tôi chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Dường như tất cả mọi thứ liên quan đến cảm xúc đều làm tôi đau đớn.

Avatar
Avatar
konoko

Check tin nhắn mỗi ngày chỉ để chắc chắn rằng người ấy đang online. Sự thật là không hề yêu đơn phương, tất cả chỉ là sự mong chờ để thoát khỏi sự cô độc đến đáng thương.

Nhưng mình thừa nhận là anh ta rất cuốn hút.

Avatar

Hắn lại đến. Lần này hắn khiến tôi nghĩ nhiều hơn đến cái chết. Rằng chẳng ai muốn chết nhưng đó là cách đăng xuất khỏi thế giới này. Tôi thật tình nhiều lúc chán cái vai này muốn chết. Những suy nghĩ tiêu cực cứ loanh quanh luẩn quẩn ở khắp mọi nơi, tử vong ở khắp mọi nơi. Tôi cứ luôn đau đầu và những giấc ngủ như muốn kéo mãi mãi.

Avatar

Nếu người lớn đã muốn bồi thường

Chẳng lẽ trẻ con lại quá cố chấp

Ừ thôi thì cũng là nợ, nên nợ này cứ để qua lại vậy đi

Avatar

Meo: mèo ơi

Mèo đây: ơi

Meo: mọi người đều nói cậu ta chỉ muốn ons với tôi thôi

Mèo đây: cũng không tệ mà. Cậu cũng đâu muốn yêu đương với cậu ta đâu. Just fwb. It's okay

Meo: do you think so?

Meo: how about living together?

Mèo đây: never try it. You will definitely love or depend on him. Dont do it.

Meo: okay. You r right. I get it.

Meo: à, tôi nghĩ ông thầy tiếng anh để ý tôi. Ông ta cố tình lại gần tôi dạo gần đây.

Mèo đây: cậu cuốn hút mà. Làm tốt lắm. Giờ ngủ đi. Offline

Avatar

Meo ơi: mèo ơi

Mèo đây: ơi

Meo ơi: ước gì có ai yêu tôi như Naoya Fukou Kiss nhỉ

Mèo đây: có lẽ

Mèo đây: hoặc không

Meo ơi: biết mà

Avatar
Mèo đây: sao thế?

Meo: meo đây

Mèo đây: ừ

Meo: hôm nay tôi không khóc

Mèo đây: ừ

Meo: tôi thích

Mèo đây: thích ai?

Meo: Musaab

Mèo đây: không buồn bã nữa à

Meo: hôm nay thì không

Mèo đây: khá nhỉ

Meo: ừ

Mèo đây: thế cậu ta sao?

Meo: tốt bụng và trẻ con

Mèo đây: có sấp vô không

Meo: ê, đừng thô lỗ thế chứ

Mèo đây: ừ. Thế rồi sao?

Meo: tôi cứ tưởng tượng đến viễn cảnh hai đứa ở chung, tôi sẽ nhào vào lòng cậu ta rồi thịt cậu ta bắt cứ lúc nào

Mèo đây: ngon nhỉ. Nhưng không yêu à

Meo: yêu đương gì. Trẻ con mà

Mèo đây: cũng đúng, tốt nhất đừng yêu.

Meo: thế người kia đâu

Mèo xám: gọi tôi à

Meo: quên mất, tốt nhất đừng gọi. Hôm qua cậu suýt làm tôi phát điên đấy

Mèo xám: cậu chán ngắt

Meo: quên tôi đi

Mèo xám: tạm tha

Mèo xám: nhưng hôm nay cậu cũng không dọn dẹp và chẳng làm gì hết. Mai cũng dậy muộn vậy thôi

Meo:... ừ cậu đúng

Mèo xám: đừng khóc sớm thế

Meo: đi đi

Mèo xám: cậu chả có quyền gì để bảo tôi đi hay không đâu. Biết điều đi

Meo: tôi muốn ngủ

Mèo xám: cậu không muốn đâu

Meo: offline

Avatar

Hình như mình đã quên mất có một người bạn là như thế nào rồi.

Avatar

Đừng nên nói thế nào cũng được nữa

Avatar

Xin chào Tumblr, lại là mình đây. Xin thông báo với bạn một tin vui, người bạn ấy của mình đã lại biến mất rồi. Một cách tự nhiên, không có nguyên do và lạ lùng như mọi khi. Mình mừng vì bạn ấy đã rời đi và ở đâu đó nhen nhóm một nỗi sợ về sự viếng thăm đột ngột khác.

Hôm nay mình sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện khác về người bạn ấy.

Đêm nay mình đã khóc sướt mướt, trong khoảng 10 phút khi mình nhắm mắt và nhập môn thiền định. Ban đầu mình trong đầu mình cứ loanh quanh cảm giác về mọi vật xung quanh khi mình nhắm mắt. Về chú mèo đang thở nhẹ và ngủ ngon lành bên cạnh mình. Rồi sau đó nghĩ lại về giấc mơ đêm hôm qua về người yêu cũ và đặt câu hỏi tại sao mình lại mơ về người ấy dù rằng đó là câu chuyện đã cũ. Mình nhanh chóng gạt suy nghĩ ấy sang một bên vì sự thật mình cũng không hoàn toàn để tâm đến nó. Và rồi, khi những giọng nói trong đầu mình bắt đầu yên tĩnh thì một cảm giác từ đầu môi và lưỡi truyền đến tâm trí mình. Một cái đó hoặc những "cái đó" trở nên to lớn hơn. Nó cứ to dần và đè áp lực lên mình. Cơn ác mộng dai dẳng bám theo mình từ khi còn bé tí. Khi ấy mình ôm mẹ và khóc thút thít vì ngạt mũi, sốt và không thở được. Hai mẹ còn cứ thế ôm nhau khóc. Còn mình trong cơn sốt mê man vẫn cứ bị những "thứ" ấy to dần và đè bẹp. Khó thở, dãy dụa. Và thế là mình thật sự bật khóc. Tâm trí mình không yên tĩnh nữa, nó cứ gào thét "tại sao lại là mày? Tại sao mày cứ đeo bám tao mãi như vậy?" Trong mớ hỗn độn đau thương ấy mình nhớ đến mẹ mình, người đã ôm mình và khóc cùng mình cả đêm. Mình, lần đầu tiên trong đời, đã cầu nguyện với Người, vì mình không có đức tin và không có tôn giáo nên mình cầu nguyện với Người. Xin Người hãy ban cho mẹ mình một sự giải thoát. Xin Người hãy mang đến cho mẹ con một giấc ngủ ngon. Mình đã bắt đầu thiền và cầu nguyện thế đấy.

Chúc ngủ ngon Tumblr, xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện của bạn nhưng mình cần phải ngủ để chuẩn bị cho một ngày mới đến. Hãy ngủ ngon nhé, tôi ơi.

Avatar

Xin chào Tumblr, tôi mừng vì bạn vẫn ở đây khi tôi cần. Sẽ thật là ích kỉ nếu tôi lại tìm đến bạn chỉ để than thở nhưng đúng thế đấy, tôi sẽ lại than khóc ở đây và xin lòng vị tha của bạn.

Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe về người bạn của tôi, vừa là bạn vừa là thù. Chúng tôi đã thống nhất sẽ là bạn của nhau và gặp nhau một đến hai lần gì đó trong tháng. Và hôm nay cậu ta đột ngột ghé thăm, không hề báo trước. Tôi chỉ vừa mới ngủ một giấc chiều khoảng một tiếng thì cậu ta đến và nói nhẹ nhàng với tôi "tớ không muốn làm việc, không muốn làm gì hết, cậu có hiểu không?" Tôi lúc này vẫn trong cơn ngái ngủ và buông lỏng cảm xúc "À, chắc hẳn là mình vẫn đang buồn ngủ đây mà". Thế rồi tôi đến chỗ làm việc và không nói gì hết trong cả buổi tối. Tôi lặng lẽ và im lặng. Không vì lí do gì hết. Lúc này tôi mới hiểu, cậu ta đến thật rồi. Cậu ta tên là trầm cảm, một người bạn của tôi.

Dẫu rằng thỉnh thoảng tôi tin cậu ta có thật, thỉnh thoảng nhầm lẫn cậu ta với những áp lực cuộc sống khác mà khi giải quyết xong tôi sẽ lại vui vẻ như cũ. Nhưng cậu bạn này rất khác, cậu ta đến đột ngột và đi đột ngột mà chẳng vì lí do gì cả. Thỉnh thoảng tôi quên bẵng cậu ta đi và sống những ngày tháng thật sự hạnh phúc. Ví dụ như cho đến ngày hôm qua. Vậy tại sao hôm nay cậu lại đến? Cậu định ở đây bao lâu? Tôi cũng không biết nữa, bạn à. Cậu ta đáp lại. Tôi cảm thấy hoang mang thực sự nhưng bây giờ đây bị cơn buồn ngủ ập đến ép buộc tôi phải ngủ. Tumblr thân mến, ngày mai tôi sẽ báo cho cậu biết nếu cậu ta vẫn còn ở đây hay đã rời đi nhé!

Chúc ngủ ngon!

Avatar

I’m jealous of those who can function like a normal human being. They don’t have anxiety holding them back from everything, they don’t struggle to get out of bed or have to put on an act that everything is fine when its not. They don’t struggle to hold friendships and relationships… they don’t feel sad for no fucking reason everyday. Those that can hold jobs and work towards their dreams, the ones who have self esteem and see the beauty in themselves. Those that know what its like to feel safe and secure, not insecure and fearful of it all. 

Avatar

hôm trước bỗng nhiên hít thở không thông.

trong lòng thầm nghĩ.

“hóa ra mình là đứa không bình thường

mọi người đều nói mình không bình thường”

rồi những ý nghĩ âm thầm ấy ngày một lớn hơn

to đến nỗi

mắt mình nhòe đi

tai mình ù đi

và chẳng còn cảm thấy gì ngoài những cơn đau thắt trong lồng ngực 

Avatar

lâu lắm không gặp lại.

dạo này tôi hay nhớ đến dáng dấp mỹ nhân của người mình thầm thích hồi cấp 3. âu cũng do cái nhan sắc mê người (mà nhân phẩm phụ khoa) mà đến giờ vẫn nhớ mãi không thôi. tính mặt dày follow instagram mà đắn đo mãi không chừng. nhân phẩm đâu? phẩm hạnh đâu? tự trọng đâu? mê trai ở đâu...? dẫu biết người ta chỉ được cái nhan sắc và vẫn đang ở quê nhà nhưng lòng vẫn mãi mê trai không thôi.

rõ sầu.

ai oán.

Avatar

Đêm qua tôi lại mơ. Có người nói rằng trong mơ không nên nhìn rõ khuôn mặt của người mà trong đời thực mình không biết, vì đó, không phải là người trần, người đó có duyên báo mộng cho mình.

Đêm ngày 01.07 âm lịch.

Tôi mơ thấy một số người có thật và một vài người chưa gặp bao giờ. Trong đó có anh ta, một người tôi yêu (trong mơ). Ban đầu tôi cứ ngỡ là người yêu cũ nhưng ngẫm lại thấy không giống. Có một người con trai từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ mà tôi chưa gặp mặt bao giờ. Và một người khác (cũng là trong mơ) gọi điện và hỏi thăm tôi. Tôi trả lời ấp úng và chẳng thể nào nhớ ra người đó là ai nhưng cô ta lại biết khá rõ về tôi, cứ như đã quen từ rất lâu.

Rốt cuộc thì có thể tôi mê tín, có thể đó chỉ là giấc mơ chẳng có điềm báo gì.

You are using an unsupported browser and things might not work as intended. Please make sure you're using the latest version of Chrome, Firefox, Safari, or Edge.