Tấm thương yêu của mẹ ơi,
Mùa đông đã đến thật rồi. Hôm nay trời đổ tuyết, làm mẹ nhớ đến những mùa đông Paris thời còn trẻ, thời vẫn háo hức đến ngày tuyết đầu mùa. Dạo này mấy sợi tóc con của mẹ bắt đầu mọc lên tua tủa, sau khi đám tóc cũ rụng tá lả lúc sinh con xong. Nhiều khi mẹ cảm thấy đám tóc mới này thật giống như Tấm, chúng dài nhanh không ngờ, và vì còn nhỏ nên cứ mọc loạn xạ tứ tung chẳng theo một trật tự nào hết. Làm mẹ nhiều lúc cũng nhức đầu, nhưng cũng thật vui. Có sáng mở mắt thức dậy, thấy chúng đã dài hơn hẳn hôm qua, bắt đầu theo những sợi tóc dài khác dần theo nếp.
Sau một tuổi mẹ cứ nín thở hồi hộp chờ đợi xem Tấm phát triển vượt bậc thế nào (tvia), có đúng như sách nói và các bà mẹ khác cũng bảo không. Nhưng ở tháng thứ 12 Tấm vẫn giống em bé như cũ, mẹ quan sát mãi vẫn chưa thấy em có gì nổi trội so với lúc trước. Rồi mẹ lại giật mình nhận ra, ồ, hình như mẹ hơi kỳ vọng nhiều quá rồi. Em mới chỉ là em bé một tuổi, em còn phải học hỏi và bỡ ngỡ với nhiều thứ. Quả nhiên là từ lúc mẹ hạ tiêu chuẩn thấp xuống đúng với một em bé, cứ vài ngày mẹ lại nhận ra, hình như em lớn hơn một chút rồi nhỉ. 12 tháng em tò mò với đủ mọi chuyện, chỉ hết thứ này đến thứ kia để hỏi mọi người đó là gì, hỏi rồi lại hỏi đi hỏi lại vài lượt nữa. Bà và bố mẹ đều kiên nhẫn trả lời em từng thứ một. Nhờ thế em tvia học rất nhanh, đến giờ là 2 tháng trôi qua em đã hiểu phần lớn những gì mọi người nói. Tvia mẹ tranh thủ sai vặt em được rất nhiều việc, và mẹ con mình cũng chơi được khá nhiều trò chơi vui. Tuổi này em biết chơi Chi chi chành chành, chơi Nu na nu nống, chơi Kéo cưa lừa xẻ, chơi Tập tầm vông, chơi tìm đồ vật được giấu đi trong phòng. Mẹ rất thích mỗi lúc tìm ra đồ vật mẹ đố, em lại “Àaaa” lên rõ to và cười tít chun cả mũi.
Hôm trước mẹ ngồi ghi lại trong sổ những kỹ năng em đã thực hiện được theo từng độ tuổi, thấy xúc động vô cùng. Thời gian của em trôi đi nhanh quá. Hôm nay, ngày mai đã trở nên rất khác. Giờ thì mẹ hiểu vì sao người ta bảo trẻ em lúc 3 tuổi não bộ đã hình thành đến 80%. Mẹ muốn được đồng hành cùng em trong từng bước trưởng thành, dù nhỏ nhất, đến tận khi em trở thành người lớn không cần đến mẹ chỉ bảo nữa. Dạo gần đây trộm vía em rất ra dáng một em bé lớn. Em bắt đầu thích tự làm đủ thứ. Tự lấy áo mặc, tự cố gắng đi giày, đi tất, tự lấy sách Coucou ra đọc cho mẹ, còn chỉ cho mẹ phải đọc như thế nào cơ. Mẹ ngồi vừa buồn cười, vừa gật gù. “Đúng là em có chính kiến quá nhỉ”, “ồ, vậy đó hả, con vật trong tranh tự nhiên biến mất hả ?”, “A, nó xuất hiện lại rồi hả ?”, “Ổ, có hình bạn chó nhỏ xíu đang nằm ngủ đằng xa hả ?”… Từng chi tiết nhỏ em tự phát hiện ra, hoặc vận dụng cùng quy tắc giống như lúc được mẹ gợi ý vài chỗ, hình như khiến em tự tin khẳng định bản thân mình hơn. Hôm qua papa và bà lắp bộ bàn ghế mới, thu dọn một góc nhỏ riêng cho em, làm em thích thú lắm. Lúc mẹ đi làm về, em chạy ào ra đón rồi khoe mẹ, chỉ cho mẹ một cách vô cùng hào hứng. Mẹ nhận ra có nhiều thứ mẹ chưa kịp dạy, mà em đã tự mình học được rồi. Lúc em 12 tháng mẹ dạy ngôn ngữ kí hiệu, nhiều lúc hơi nản vì thấy em chẳng phản ứng gì. Nhưng giờ thì em còn tự nghĩ ra ngôn ngữ cử chỉ của riêng mình, em biết ra dấu “ăn, măm măm” bằng cách đưa tay lên miệng rồi còn nhai chẹp chẹp (haha), “đi tắm, gội đầu” bằng cách xoa xoa ngực và bụng, và đưa tay lên đầu, lúc khát nước em chạy ra lấy bình nước hoặc chai nước trong nhà đưa cho mọi người. Và mới đây mẹ dạy “thêm, nữa” bằng cách đưa hai tay chụm vào rồi chạm vào nhau, tvia em học được ngay lập tức. Mẹ thầm bất ngờ, y như lúc mẹ nhận ra em nhận diện đúng hết các quả có trong trang sách vào một ngày đẹp trời. Hay nhận diện đúng các bộ phận trên cơ thể, các con vật trong sách, còn biết giả tiếng kêu của chúng như thế nào cơ. Đúng là em có những nhịp phát triển của riêng mình, theo nhu cầu của bản thân em.
Chẳng mấy chốc em lại sắp tròn 15 tháng. Mẹ mong em cứ mãi tích cực như thế trong mọi việc. Có rất nhiều điều mẹ muốn viết về em, nhiều quá nên câu chữ dài đến lê thê. Nên chắc mẹ sẽ tóm gọn lại bằng những điều mẹ nhớ được lúc này thôi nhé. Những lúc mẹ kỳ vọng quá nhiều về em, như việc em chưa nói gì nhiều (dù em đã nói được vài từ ghép), hay em tương tác nhanh hơn khi nghe tiếng Việt hơn là tiếng Pháp, mẹ đều tự dặn lòng mình một lần nữa : Em vẫn còn là một em bé, và em tự có bước tiến của chính mình, chứ không theo như bất kỳ ai trông đợi ở em.
Sắp đến Giáng Sinh, một năm nữa lại sắp hết. Nhìn thấy em lớn lên từng ngày, mẹ hình như đã quên hết những khó khăn thuở ban đầu lúc mình mới gặp nhau, bỡ ngỡ làm quen với nhau. Mẹ cám ơn em đã cho mẹ những trải nghiệm làm phụ huynh hết sức tuyệt vời, những cung bậc cảm xúc như cầu vồng muôn sắc tô điểm thêm cho sắc màu cuộc sống giản dị của mẹ. Mỗi lúc nhìn ánh mắt quyết tâm của em khi cố gắng tự làm bất cứ việc gì, ngã rồi lại đứng dậy, tập nói từ ghép đến hết cả hơi, mẹ lại thấy mình cũng nhỏ xíu giống như em thôi, cố gắng từng bước trên con đường của bản thân mình.
Giáng Sinh năm nay bố mẹ có thêm một chân phụ tá trang trí cây thông, em không còn là em bé nhỏ xíu xiu nữa. Mẹ chỉ mong em bé mãi thế này, rồi cũng lại mong em lớn nhanh để chúng mình được cùng chơi đủ trò với nhau. Bởi vì được ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất rồi.
2022.12.14 - Trăng Tròn (mẹ Tấm).