Những ngày gần đây tôi thường nghĩ lại những chuyện xưa cũ, cũng thường hay nghĩ về những người đã đi qua cuộc đời mình. Có lẽ tôi đã già rồi…
Tình yêu muôn hình vạn trạng, trong những năm tháng 17,18 xuyên suốt tới ba mươi gặp được vô số người. Đôi lúc chớp nhoáng, đôi lúc lâu dài, đôi lúc là sự ngây ngô thời niên thiếu chưa trải sự đời, đôi lúc là sự cố chấp về một tình yêu không thể nào có được. Đôi lúc là sự đồng cảm dù hai người hai phương trời, đôi lúc lại là sự cữu rỗi những năm tháng đen tối trong cuộc đời tôi. Và đôi lúc…là thứ tình yêu chấp nhận của tuổi trưởng thành…
Tôi cám ơn những người đã từng đi qua cuộc đời mình, và cũng cảm thấy may mắn vì đã gặp được những người dịu dàng tử tế. Dù đôi lúc lướt qua những người cũng muốn lợi dụng lừa dối mình, nhưng suy cho cùng, những kỷ niệm tốt đẹp nhất từ tận đáy lòng, đều là vì gặp được vô số người thật lòng quan tâm tôi.
Là chàng trai ngây ngô mối tình đầu, những cái ôm, cái nắm tay cũng có thể khiến cho tim đập chân run. Là những năm tháng không quan trọng tiền bạc, gia cảnh, tương lai mờ mịt không thấy đường.
Là những năm bơ vơ nơi đất khách, lại may mắn tìm được một người hiểu lòng mình, dù rằng cách nhau muôn trùng đại dương chưa từng một lần được đứng đối diện.
Là những năm đôi mươi cố chấp với tình yêu về K, là bài học của tình yêu những người trưởng thành. Là hiện thực tàn khốc nhưng lần đầu thực sự biết yêu một người, lại không thể nào thành đôi.
Là trong những đêm say sưa tăm tối của đời mình, tại tìm được những người bằng lòng tâm sự thâu đêm bên điện thoại. Là thứ tình cảm chưa từng gọi tên, là tình bạn, là thương cảm, cũng là cô đơn.
Là những ngày tháng sau này ngỡ rằng mình tìm được bến đỗ, nhưng trong lòng lại vẫn luôn tự hỏi liệu đã tìm đúng người? Là thứ tình yêu không còn ngây thơ như ngày trẻ, bởi vì chúng ta sống trong thế giới hiện tại của cơm áo gạo tiền…
Những tình cảm mờ mịt không thể gọi tên, chồng chất lên những năm tháng đôi mươi, để rồi sau ba mươi, hay kể cả bốn mươi, có lẽ vẫn không bao giờ quên đi được. Ký ức chồng chất xen lẫn tình cảm, giờ phút này đây lại khiến tôi của năm ba mươi hơi xót xa…chúng ta đều đã thực sự trưởng thành rồi. Dù muốn hay không cũng đều mang trên mình trách nhiệm và ràng buộc. Tất cả chúng ta đều tìm cho mình phương trời mới rồi, nhưng mà có khi nào, có giây phút nào, có người nào cũng nghĩ tới năm tháng đã qua như tôi hay không?
Moctieungu | cho những người đi qua đời