Avatar

Su hào bánh xe

@suhaobanhxe / suhaobanhxe.tumblr.com

Đêm định hồn trăng lả trăng lơi
Tiếng bước bộ gập ghềnh trên đường đá,
Tôi hôm nay - cuộc đời là một thứ lạ
Vỡ tan tành không một mảnh nào nguyên...

Chỉ nằm thở,

Thấy cuộc đời trôi qua kẽ tay

Chẳng giãi bày

Nằm thở

Ta dắt em về bên phố

Nửa phố ồn ào, nửa phố bình yên,

Em dắt ta về bên nhớ

Nửa nhớ cồn cào, nửa nhớ dại điên...

Avatar
Reblogged

Đã mấy năm rồi mới vào lại cái blog này ấy nhở.

Đọc lại những thứ ngày xưa viết mà bật cười. Hồi đấy mình trẻ con quá đi, luôn tin rằng nỗi buồn của mình là quan trọng, rằng số phận mình đặc biệt. Càng đắm chìm vào trong những thứ mang tính cá nhân, những thứ ve vuốt cái ảo tưởng về sự bất hạnh đẹp đẽ của bản thân, thì càng không có lối thoát.

Mình giờ già hơn, sống nhẹ nhàng hơn. Tuy rằng quanh đi quẩn lại cuộc sống vẫn ngần ấy muộn phiền, không hề ít đi; nhưng đã học được cách để nó ở đúng vị trí của nó. Ngày xưa mình đọc được câu "dù bạn đau đớn ra sao thì trái đất cũng không ngừng quay vì lý do đó", cứ cho rằng câu đó hàm ý động viên con người ta phải kiên cường lên, giờ trưởng thành rồi mới hiểu hóa ra ý nó là trái đất không quan tâm, vũ trụ và cuộc đời này không quan tâm đến nỗi đau của bất cứ ai cả. Đó là một sự thật, không hề máu lạnh hay vô tình. Dù hôm nay bạn có đau lòng đến chết đi được, thì đâu đó ngay lúc này vẫn có người đang vỡ òa trong niềm vui. Dù ai đó có thể an ủi nỗi buồn của bạn trong giây lát, nhưng điều đó cũng không thể ngăn được việc một giờ sau, một ngày sau... họ sẽ có niềm vui của mình và quên bạn luôn. Rồi 10 năm sau, 100 năm sau, bạn có thể ở dưới mồ mà oán than trách cứ, gặm nhấm nỗi đau đã cũ rích bốc mùi; trong khi đó trên đây cây vẫn xanh, chim vẫn hót, mặt trời vẫn lên cao rực rỡ và đâu đó người ta vẫn hôn nhau.

Cuộc sống có lẽ là vậy. Nó vốn chạy theo một đường thẳng tuyến tính, như một con tàu đi mải miết về một nơi xa. Những buồn vui của mọi sinh vật trên thế gian chỉ như là những hạt bụi lặng lẽ đợi bánh xe nghiến qua, hoàn toàn không hề giá trị. Quá đắm chìm vào số phận cá nhân, bạn sẽ coi cuộc đời là một sân khấu, bạn là vai chính. Bạn bị thôi thúc phải diễn, phải nói lên tiếng lòng, phải kịch tính cảm xúc. Bạn bị cuốn vào trong những tâm tư bản thân, bị hành hạ không cách nào thoát ra, mà quên mất rằng: Cuộc đời bạn là gì so với cuộc đời chung? - Không là gì cả. Một trăm năm nữa có ai sẽ khóc mình không? - Không một ai cả.

Vậy nên, mình chẳng còn muốn quảng cáo nỗi muộn phiền. Mình làm việc chăm chỉ, suy tư về đêm - nhẫn nại đợi chờ những biến chuyển tiếp theo của cuộc sống. Không điên rồ nữa, mặc dù đôi khi mình vẫn cảm nhận được có cái gì đó cũ kĩ, bốc đồng, bệnh tật - cái gì đó của ngày xưa, vẫn nằm ngọ nguậy khe khẽ sâu dưới đáy lòng, chỉ chực đợi dịp bùng phát trở lại. Vẫn nhiều cô đơn, vẫn những gánh nặng cũ và mới, vẫn đôi khi bị dày vò bởi chuyện này chuyện nọ, đôi lúc vẫn muốn chết đi cho đỡ mệt; nhưng thật kì lạ, mình có tất cả những cảm xúc đó trong sự im lặng và bình thản.

Mình đã thay đổi rất nhiều. Lại sắp đến một sinh nhật nữa. C

——

Cái post này viết đâu đó năm ngoái hay năm kia. Chả nhớ sao viết dở dang rồi ko đăng.

Lại một tuổi nữa sắp đến. Cuộc sống của mình cứ liên tục có thêm nhiều bài học, nhiều thay đổi. Có lẽ để hiểu đời hơn, hoặc hiểu mình hơn. Ai quen biết mình từ cái thời trẻ tuổi điên rồ khi gặp lại cũng đều phải cảm thán một câu sao khác thế? Có người ngạc nhiên. Có người không hài lòng với sự thay đổi đấy, bất mãn khi thấy mình không còn giống “con người kinh khủng và tuyệt vời” như xưa mình đã từng. Mình cũng không có ý kiến gì. People come and go. Không ai có thể mãi là nguồn cảm hứng cho ai. Chỉ có bản thân mình mới hiểu, thực ra thay đổi là thật, nhưng the same old me vẫn còn ở đây, cũng là thật. Cơn điên cũ, day dứt cũ, giải pháp mới. Chỉ là một kiểu tiến hóa. Không phải tái sinh. Người ta sẽ không làm hạt bụi quẩn quanh trong nếp áo mãi.

"Mặt trời đó, biết hoài không hái được

Vẫn bay lên cho rã mộng ngông cuồng"

St

Chia xa đâu chỉ bởi cách ngăn

Giữa quê mùa và thị thành náo động

Chúng ta dù trong một bầu trời rất rộng,

Nhưng người nhìn trời, người nhìn xuống đất mà đi...

Chim vẫn hót, hoa vẫn nở, piano vẫn vang khúc tình si,

Chỉ còn mình là bơ vơ đâu đó,

Có những điều thậm chí chẳng cần sáng tỏ:

"Liệu người đã từng yêu ta?"

Chia cách đâu phải vì gần hay là xa,

Khi mà chân tình đã rũ mình nguội lạnh,

Mưa nào mà chẳng tạnh?

Người nào mà chẳng đi?

Lâu quá rồi, mình quên mất mình còn có một cuộc đời ở đây...

Avatar
Reblogged

Sau chia tay...

 Khe khẽ nhìn từng vệt nắng trước sân,

Chiếu loang lổ vào một vùng hạnh ngộ,

Chiếc bàn nâu thoang thoảng thơm mùi gỗ,

Lâu lắm rồi mới ngồi lại, sau những năm tháng chia tay…

Em đã làm gì sau những ngày tháng dập dìu trong những cơn say?

Vẫn thổi cơm, tập gym và dạy mình học hát?

Vẫn đi làm, ngủ ngon và quan tâm một ai đó khác?

Cuộc sống đã trở về theo một lẽ tự nhiên?*

Anh vẫn thói quen ngồi trước góc mái hiên,

Có đôi sẻ xây cho mình tổ ấm,

Anh vẫn uống cà phê thật đậm,

Khoan khoái nhớ về những điều bé nhỏ hư hao.

Cười cùng nhau về những kí ức xôn xao,

Về năm tháng ngây ngô nhưng đặc biệt,

Em vẫn hiền hoà xa xăm màu mắt biếc,

Anh vẫn dại khờ gói nỗi đau vào trong ngăn kéo của riêng

Ta vẫn thương người, người biết không?

Dù cho năm tháng có chất chồng,

Dù cho điêu linh nay tàn tạ,

Ta vẫn thương người, người biết không?

Ta vẫn nhớ người, người nhớ ta?

Kỉ niệm một thuở nay đã già,

Môi hôn nồng cháy cũng đành nhạt,

Ta vẫn nhớ người, người nhớ ta?

Ta vẫn hận người, lắm người ơi!

Người đi ta thấy sập cả trời,

Cuồng quay gió bão đâu kéo đến,

Ta vẫn hận người, lắm người ơi!

Ta vẫn một mình, ta với ta...

An yên một chút gọi là nhà,

Yếu đuối một chút rồi gượng dậy,

Ta vẫn một mình, ta với ta...

Người có hạnh phúc không người ơi?

Có yên có vui cả cuộc đời?

Có nghĩ về ta, như ta nghĩ?

Phải hạnh phúc thật, nhé người ơi...

7 năm về trước

Lâu lắm rồi Tuấn mới có thời gian dành cho mình.

Tuấn dậy sau khi ngủ nghê thật thoải mái, Tuấn tự mua cho mình một món quà nhỏ từ tiền thưởng từ event đầu tiên sau khi ra khỏi trường đại học.

Tuấn mang theo cuốn sách của công chúa tặng, rồi ngắm nhìn Hà Nội của riêng mình.

Hà Nội của Tuấn là nhà hát lớn với bậc thang số 7, là dãy sách Đinh Lễ, con đường nhỏ bên cạnh Tràng Thi với chị bán sách có chiếc cằm bạnh ra, nhưng giỏi lắm. Hà Nội của Tuấn là ông bố ngồi trên ghế, Rex ngồi yên bên cạnh thích thú, căn nhà mở cửa rộng ngan ngát mùi cà phê.

Hà Nội của Tuấn là âm thanh phát ra từ những chiếc loa phường ngân nga nhạc cách mạng, với những trảng hoa xanh đỏ tím vàng...

Hà Nội của Tuấn là một sáng đáng yêu, tự chăm sóc bản thân thật thơm tho và khoẻ mạnh!

Hôm qua Tuấn được tặng trứng phục sinh mặc dầu sắp là....2/9 :) nhưng vui lắm, sao phải buồn phải nhớ!Hà Nội của Tuấn là để yêu cơ mà :)

Avatar
Reblogged

Giả dụ, một buổi chiều muộn, khi thành phố đã lên đèn lập loè, dòng xe ngoài kia ngày một huyên náo (bạn cảm nhận được sự ồn ào này bằng thói quen). Bạn ngồi trong phòng kín của một công ty, trước màn hình máy tính và chiếc đồng hồ quả lắc. Mọi thứ cứ dần đều đến vô định. Bạn bỗng thấy có gì đó đè nặng lên trái tim mình. Rồi oà khóc. Không phải bạn đang buồn đâu, mà trái tim bạn đã quá mỏi mệt.

Vì điều gì ư?

Vì nó và thế giới ngoài kia chẳng tìm thấy điểm chung dù chỉ là cùng một nhịp đập…

Đó là lúc bạn thực sự cô đơn!

Avatar
Reblogged

Sau cùng, những lần chia tay chưa bao giờ cho chúng ta những lần “rút kinh nghiệm”. “Rút” để biết lần yêu này nên thận trọng, từ tốn và giữ mình. Dường như những lần đổ vỡ trước khiến chúng ta ngập ngừng - hoài nghi - xác nhận và cuồng điên hơn nữa. Và tất nhiên, cũng sẽ đau đớn hơn đến tột cùng. Vì lẽ đó, chẳng ai có thể tự hào vỗ ngực rằng mình hay, mọi phán quyết cho trái tim đều đi về điều đúng đắn. Chúng ta cứ lao như những con thiêu thân vào mảnh đất vốn nhiều trầy xước, rồi gục ngã, bước ra dặn lòng rằng bình tâm, để rồi lại đau đớn hơn trong những mối tình kế tiếp. Đôi khi ta tự hỏi, đâu là đoạn cuối của cuộc hành trình đầy đau thương này? Lúc đó, ta mới hiểu: “cô đơn vốn dĩ là một món quà…”

Avatar
Reblogged

Chụp hàng ngàn bức ảnh,

Chẳng chụp nổi nỗi buồn

Vẽ cả ngàn tranh vẽ,

Chẳng giữ nổi mây tuôn,

Nói ngàn lời âu yếm,

Chẳng nói được tạ từ,

Thả hàng ngàn ong bướm,

Chẳng thả được đao gươm.

Nhớ hàng ngàn kí ức,

Chẳng nhớ nổi nụ cười,

Quên hàng ngàn gương mặt,

Chẳng quên nổi người ơi!

Avatar
Reblogged

Nếu không phải là người mà em sẽ lựa chọn, Thì lúc em buồn đừng gọi cho anh, Dù ngoài kia trong xanh, Nhưng lòng anh nông nổi… Anh không học được câu từ chối, Sẽ lao tới và lại buồn thương, Chẳng có ai khi rướm máu mà ngó lại bên đường Để thương lấy một cành hoa dại. Sau những cơn buồn mãi, Em nắm tay người rồi lại bỏ anh đi, Anh đâu có lỗi gì? Ngoài yêu - ngu - và chẳng biết nói lời từ chối Giống như bóng tối, Chẳng được ngó ngàng nhưng chẳng chịu biến mất đâu, Như dòng nước sâu, Nằm im lìm nhưng trong lòng sóng dậy…

Avatar
Reblogged

Lời hứa nào giữ nổi trăm năm?

Tay trong tay nào mà không ngày buông bỏ?

Đoá hoa nào không tàn trong gió?

Thanh xuân nào không bỏ ngỏ tương tư?

Avatar
Reblogged

Đừng bắt anh phải cười,

Khi chuyện mình tan vỡ,

Đừng bắt hoa phải nở,

Khi đất đá cằn khô,

Đừng bắt phải ngây ngô

Khi lòng này sóng cuộn

Đừng bắt ta yên ổn,

Khi người đành ra đi…

You are using an unsupported browser and things might not work as intended. Please make sure you're using the latest version of Chrome, Firefox, Safari, or Edge.