có khi nào hết giãn cách, mình mất kỹ năng giao tiếp không nhể?
thật sự quan ngại về việc bản thân sẽ bị shock văn hoá khi quay lại cuộc sống bình thường sau giãn cách
có khi nào hết giãn cách, mình mất kỹ năng giao tiếp không nhể?
thật sự quan ngại về việc bản thân sẽ bị shock văn hoá khi quay lại cuộc sống bình thường sau giãn cách
khi bạn phải bắt đầu câu nói bằng "không có ý gì nhưng-" thì bạn nên câm mẹ mồm vào cho đỡ lãng phí không khí
mấy đứa yêu nhau hay có trò lục lại mấy thứ tình cờ hồi chưa yêu rồi coi như là "định mệnh tình yêu".
thật ra, yêu nhau rồi thì cái chó gì cũng nghĩ là trời định, hết yêu mới biết là vô duyên =))))
mấy năm rồi mới mở lại tumblr, tặng các bạn một bài nhạc
truyền cảm hứng khác khoe khoang, one more time, truyền cảm hứng KHÁC khoe khoang
mental illness không phải lí do để hãm lồn với người khác.
1. bạn có vấn đề về tâm lý, có thể vì nhiều lí do, vì người này người kia. nhưng bạn tự phép cho bản thân cái quyền hãm lồn với người khác chỉ vì những vấn đề của bản thân thì là bạn hãm lồn. đéo thông cảm, đéo nói nhiều
2. người bị bệnh tâm lý không thể functioning well và struggle với bản thân không có nghĩa là bạn có quyền đánh giá ngta qua những chuyện đó. bạn xem nhẹ và đổ lỗi cho những vấn đề tâm lý của người khác, trong khi không hiểu những gì họ đang trải qua, bạn hãm lồn nốt.
cuối cùng, đừng dùng mental illness for attention ^^ thể hiện ra là bản thân đang có những vấn đề tâm lý (trong khi đéo có) không giúp bạn có thêm được sự chú ý đâu mà chỉ khiến cộng đồng cũng như các vấn đề tâm lý bị xem nhẹ và đéo ai thèm quan tâm hỗ trợ nữa thôi. thử cái gì quào hơn đi, ung thư hoặc hiv chẳng hạn?
“I wish I can just talk about things with someone; like sometimes I just want to say I’m depressed and lost and want to stop existing. But I don’t want them to worry about me or be sad about my feelings. I don’t want them to think “oh no idk how to comfort you” or “not this again.” I don’t want to be a burden or “toxic person”. I just want them to understand and then we can go watch the sunset and drink hot chocolate or something.”
"Ngày mà bạn chấp nhận buông bỏ, cũng là ngày mà bạn cho mình lối thoát, một khoảng trời mới mà ở đó, phải đứng dậy và làm lại từ đầu..."
mình nghĩ mình không xứng đáng với bất kỳ yêu thương nào.
mình không biết mình cần gì, hay muốn gì. lúc nào cũng cảm thấy thiếu, nhưng càng như vậy mình lại càng cho rằng mình đang đòi hỏi quá nhiều. mình ước gì có thể ngừng suy nghĩ, mình biết mình cần phải dừng lại, nhưng mình không thể. mình chỉ có thể nằm im cảm nhận chính mình đang tự huỷ hoại bản thân bằng những cảm xúc tiêu cực. mình không thể cử động, à không, mình có thể chứ, nhưng mình không muốn, chắc vậy. cảm giác như cả cơ thể này không phải là của mình vậy, mình cũng chẳng muốn nó là của mình. sự tiêu cực cứ như đang chảy trong từng mạch máu của mình, lấp đầy cơ thể mình. hoặc là nó khiến mình cảm thấy như vậy. mình không muốn ăn, không muốn nói, càng không muốn hít thở.
mình đã nghĩ thật khó khăn và mệt mỏi như thế nào để yêu thương một mớ hỗn độn như mình. mình cảm thấy biết ơn, cũng cảm thấy muốn chết.
i cant decide if i need a hug, six shots, or three months of sleep
hmmmm
nhìn mà không thấy, thấy mà không nghĩ, nghĩ mà không bận lòng?
lí do khiến bạn tiếp tục sống mỗi ngày là gì?
giữa chúng mình, không có gì ngoài sự ích kỷ.
phim bom tấn mùa hè