Avatar

Eglantine

@cugiaimotminh

Nước lặng là nước rất sâu.
Avatar
reblogged
Avatar
cayeutinh
“Nếu bạn đang phân vân người nào đó có yêu bạn hay không thì câu trả lời chính là người đó không hề yêu bạn. Vì nếu họ thực sự yêu bạn thì đã không để bạn phải phân vân ngay từ đầu.”

Tumblr: banhbaoxaxiu

#photobyme #cayeutinh

Đúng, bản thân mình rất hay thắc mắc kiểu này. Xem ra, chính bản thân mình mới là người hoang tưởng.

Avatar
reblogged
Avatar
viet-quotes

Năm 18 tuổi của mình. Một năm sóng gió, mình cho là thế. 18 tuổi bắt đầu trong phòng thi. Kết quả cao. Mình vẫn nhớ mình đã tự tin thế nào. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, mình cùng ba khăn gói đến thành phố lạ, tham dự một kì thi riêng của ngôi trường nọ. Kết quả mình đậu, một trong những người điểm cao nhất. Nhưng mình đã bỏ vì nó không phải nơi mình mong đợi nhất. Cuối cùng năm đó mình thiếu 0.25 vào ngành mình yêu thích. Lựa chọn cuối cùng là một ngành mình thậm chí không nhớ đã đăng kí. Ngành tốt, trường danh giá. Tất cả đều tốt, chỉ là nó chệch hẳn con đường mình đã hoạch định cho cuộc đời mình. Mình quyết định bảo lưu kết quả và năm nay thử lại.

Năm 19 tuổi của mình. Kết quả vừa đến hôm nay. Mình sẽ nói nhanh, ừ mình không đậu, điểm mình thiếu cho tất cả những ngành mình đã chọn, bao gồm cả ngành mình đã đậu cao năm trước. Khoảng cách còn suýt soát hơn. Mình phải học lại ngành mình đã chán ghét mà bảo lưu năm xưa. Haha.

Đôi lúc mình ghen tị với những người không có ước mơ. Người ta có thể dễ dãi chấp nhận thứ mà cuộc đời đặt vào tay họ, dù không hạnh phúc nhưng ít ra họ không phải dằn vặt như mình - khi cánh cửa mở đã thật gần nhưng bất lực không thể chạm tới. Một năm qua mình đã học được cách bớt quan tâm để bớt đau hơn, nhưng cách nào cũng vô dụng khi nỗi buồn chạm vào trái tim của ba mẹ mình. Ba mẹ chẳng mắng, cũng chẳng trách mình câu nào. Nhưng tiếng thở dài và khuôn mặt buồn bã thì làm sao mà nén được. Cảm giác ba mẹ mỗi ngày một già đi mà mình chưa có dấu hiệu thành công nào thật sự rất tồi tệ. Ba mình là một người hay lo nghĩ, ba cứ dằn vặt mãi vì đã không ngăn mình khi mình đâm đầu theo đuổi một ước mơ mà cuối cùng đánh mất tất cả, ba dằn vặt vì đã không đủ điều kiện để mình vào được nơi tốt hơn - nơi mà điểm số có thể bù đắp bằng tiền bạc. Tóc ba đã bạc đi nhiều. Sau tất cả ba mẹ vẫn tôn trọng ước mơ và lựa chọn của mình. Đôi lúc mình nghĩ liệu sau này mình có thể đối xử với con của mình như vậy không? Nếu ba mẹ ích kỉ hơn có lẽ mình đã không đau lòng thế này.

Nhưng cũng chính một năm qua mà mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Từ một đứa từng khóc òa vì cô đơn khi đi siêu thị một mình (haha thật đấy, ngốc nhỉ?), mình đã sống một mình, đi ăn một mình, đi khắp đất nước lạ một mình. Mình tự kiếm được những đồng tiền đầu tiên, gặp gỡ những người bạn vốn cách nhau một màn hình, cứ liều lĩnh đi và trải nghiệm. Với mình đó là hạnh phúc của tuổi 18. Buồn nhất cũng là 18. Vui nhất cũng là 18. Mình biết ơn tất cả những điều mà cuộc đời đã mang đến cho mình, dù tốt hay xấu cũng đã để lại cho mình nhiều kinh nghiệm. Mình cũng không hối hận về những quyết định mình đã thực hiện. Mình chỉ mong mình đủ mạnh mẽ để chịu trách nhiệm cho chúng. Trong mắt ba mẹ mình là một đứa “lông bông”, khi mãi rong ruổi theo những hoài bão kì lạ. Mình không ngại là một đứa lông bông, nhưng mình sẽ là một đứa lông bông tử tế, có trách nhiệm.

Dù hiện tại mình đang rất bế tắc, nhưng mình chẳng nghĩ mình sẽ từ bỏ đâu. Đến lúc này, mình chọn cách nói ra vì như vậy sẽ dễ chịu hơn. Nếu giữ trong lòng mãi mình sẽ vỡ tung mất. Và mình đã thoải mái rất nhiều rồi. Mình biết đầu óc mình đang rất lộn xộn nên không thể viết ra được những câu từ đáng đọc nhất thế nên với những bạn đã chấp nhận lắng nghe mình và đọc đến đây, mình cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các bạn rất nhiều. Mong các bạn đang trải qua một ngày khá khẩm hơn mình. Vui lên!

—–

UPDATE 07/08:

Cảm ơn những lời động viên của mọi người, mình thật sự rất biết ơn. Mình không nghĩ nhờ đống rối rắm trên cuối cùng mình lại có cơ hội đến với một nơi thậm chí còn tốt hơn những mình đã lỡ. Đúng vậy, mình làm được rồi! ^^ Ahhh nếu không có những vấp váp trên chắc chắn mình sẽ không được thành quả như hôm nay. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ở bên mình. Mình chắc chắn chặng đường phía trước còn rất nhiều gian truân nhưng mình không có ý định từ bỏ đâu ^^ Các bạn cũng vậy nhé. Where there’s a will, there’s a way.

Image

Mình cũng thiếu 0,25 và đậu vài trương đh khá có tiếng nhưng mình vứt hết để học cđ theo đúng ý của mình. Liệu mình có đúng?

Avatar
reblogged

Thư tình Trịnh Công Sơn gửi Dao Ánh

B’lao, 23 tháng 9/ 1965

Ánh

Buổi trưa anh không ngủ được nên lang thang ra phố. Mưa nhỏ rồi lớn dần đuổi anh về đây. Anh đang ngồi ở câu lạc bộ sát bờ hồ. Bờ hồ bây giờ đã điêu tàn lắm. Người ta đã chặt bỏ những cây khô sống bao nhiêu năm nay trong hồ. Có một vài chỗ nước rút xuống chỉ còn bùn đen.

Buổi chiều gió thật lạnh. Anh đã mặc áo ấm suốt ngày ở đây.

Anh nhớ Ánh lắm mà ngôn ngữ thì quá chật hẹp, quá cũ kỹ không chuyên chở nổi sự nhớ nhung này. Nên anh đã nói đã nhắc mãi mỗi ngày mà vẫn chưa đỡ nhớ tí nào.

Ngồi ở đây nhìn ra từng ô cửa kính rất lớn anh mơ hồ thấy mình như lạc về một vùng đất nào mới sơ khai. Cả thành phố chỉ xanh rì những cây cối và từng khoảng đất đỏ.

Hiện giờ ở Tỉnh đang có một buổi văn nghệ sẽ tổ chức vào cuối tháng. Anh phụ trách chương trình này nên bây giờ vẫn còn được rỗi rảnh không làm việc gì cho đến cuối tháng.

Anh nhớ Ánh lạ lùng đó Ánh. Mà Ánh thì chỉ mong anh chóng đi xa, anh nghĩ thế. Mùa thu hầu như không có trên miền này. Ở đó lá đã bắt đầu vàng chưa Ánh.

Những bụi bờ dọc theo những con dốc đất đỏ ở đây anh vừa đi qua ban sáng và thấy lá của hoa mặt trời xanh um. Anh ngắt gửi về Ánh một ngọn. Hoa thì vẫn chưa nở. Có lẽ đợi hôm nào có mặt trời thì hoa mới bắt đầu hiện diện và cũng là mùa mà anh đã gọi là mùa sinh nhật của hướng dương.

Anh đang nhớ thầm về những buổi chiều thứ năm ở đó. Chỉ mới có vài ngày mà tưởng chừng như ngàn đời qua đi trên anh. Anh chợt nghĩ rằng cuộc đời buồn bã như thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn.

Những ai chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những ngày mưa ngày nắng trên bao nhiêu vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt nhạt nhẽo của đời sống được.

Buổi trưa trời âm u và hơi lạnh.

Anh vẫn không thể nào không thấy sự lạc lõng của mình nơi đây.

Ở trường Đồng Khánh giờ này chắc Ánh đang mài miệt với những bài vở mới. Sân trường đã có những cây hoa vàng, tím mọc nhoi lên trên từng bãi cỏ xanh. Đúng không. E cũng phải mất đến hằng mấy tháng anh mới tạm ổn mình được vào với thành phố này lại.

Bây giờ anh không còn làm người gác hải đăng, Ánh cũng thôi làm người mang lửa. Chúng mình làm sao níu cho được tay nhau trong suốt mùa Đông này?

Cơn mưa như thác đổ ngoài trời. Đồi trà bây giờ mù mịt không còn thấy gì.

Anh đang có Ánh – tuổi – nhỏ trước mặt trong chiếc hộp nhỏ anh mang theo đó.

Mưa rất buồn. Như một điệp khúc dai dẳng trong mấy tháng mùa Đông này.

Ánh ơi

Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong Ánh thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây

Nhớ vô ngần

Thân yêu, yêu dấu

Trịnh Công Sơn 

Avatar
reblogged
Cứ ngồi nhớ, ngồi đợi ngẩn ngơ. Không dám nhắn tin, không dám làm gì cả. Người không muốn thì tôi ép làm gì

Chó tân huhu

Avatar
reblogged
Avatar
tich-mich
Những hẹn hò từ nay khép lại Thân nhẹ nhàng như mây Chút nắng vàng giờ đây cũng vội Khép lại từng đêm vui Có nụ hồng ngày xưa rớt lại Bên cạnh đời tôi đây Có chút tình thoảng như gió vội Tôi chợt nhìn ra tôi Muốn một lần tạ ơn với đời Chút mặn nồng cho tôi Có những lần nằm nghe tiếng cười Nhưng chỉ là mơ thôi Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại ngỡ chỉ là cơn say Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời Như một lời chia tay…
[Như một lời chia tay - Trịnh Công Sơn]
Avatar
reblogged
Avatar
tieuhihi

Trong ngày cá tháng tư có những người như tôi, vẫn không dám bày tỏ nỗi lòng với người mình thương mến. Vì nếu bị người từ chối, tôi không đủ dũng khí để gạt rằng yêu người chỉ là lời nói dối mà thôi…

địt mẹ tân :)

Avatar

hôm nay là ngày trường kỉ niệm 50 năm thành lập. mình vui lắm, kiểu lâu lắm rồi mình mới có ngày vui đến vậy. nhưng kiểu khi về nhà rồi, lên face thấy chúng nó nói chuyện vui vẻ với nhau lắm, thực sự mình cảm thấy buồn cực kỳ. giờ nghĩ lại sao sáng nay mình lại không chụp với nó 1 kiểu, 1 kiểu thôi, coi như là kỉ niệm của mình. giờ nghĩ lại sao mình lại bận tâm đến thế, bực thật

Avatar
reblogged
Avatar
bibianxx

#28 Ngoài xã hội người ta muốn nói hay làm gì mình, mình chỉ bực bội khó chịu rồi quên đi. Nhưng người thân thì khác, thấy họ không tốt với mình một chút, một chút thôi thì mình đã cảm thấy cô đơn và buồn lắm rồi.

Bố không hiểu rồi :)

Avatar

hôm nay mình ngồi dưới nó.Rồi hai đứa nói chuyện cười nói. mình nghĩ mình lại xao xuyến nó rồi -_-

You are using an unsupported browser and things might not work as intended. Please make sure you're using the latest version of Chrome, Firefox, Safari, or Edge.