Avatar

Mộc tiểu ngư

@february-wooden-fish / february-wooden-fish.tumblr.com

Be my friend on Facebook: https://web.facebook.com/februarywoodenfish Follow my Tumblr if you feel the connection. Con cá tháng hai được mọi người yêu thương gọi Cá Gỗ, trải qua gần ba mươi năm cuộc đời lang bạt, nơi đâu là nhà cũng không rõ, nơi đâu dừng chân cũng chưa biết.
Avatar

Khói thuốc lượn lờ trong không trung, mùi mục nát của những thanh gỗ ngấm nước mưa lâu ngày bao phủ không gian xung quanh…

Anh nhìn tôi, dụi đi điếu thuốc trên tay, “em đừng khóc, em mà khóc lòng anh không thể nào bình tĩnh được…”

Một câu nói, lại khiến sự tủi thân dâng lên trong lòng, tôi đứng nguyên tại chỗ khóc oà…

Ngày chúng mình quen nhau của nhiều năm về trước, mái tóc xoăn mì tôm của tôi đã mở đầu câu chuyện của rất nhiều những ngày tháng sau này. Vô vàn những ngày đêm mùa đông lạnh giá, anh nhét bàn tay tôi trong túi áo của mình muốn xua đi cái lạnh, nhưng thực ra, bàn tay của anh còn lạnh hơn cả tay tôi..

Anh hút thuốc, nhưng tôi vốn không ưa mùi thuốc lá, nên anh chẳng khi nào hút khi có sự hiện diện của tôi gần kề. Ngày tháng sau này, kỷ niệm vô vàn chất lên vùi lấp, nhưng mùi khói thuốc trong đêm đông ấy, lại chẳng bao giờ phai nhạt.

Anh nuông chiều, nhưng tôi biết chúng tôi đến từ hai thế giới khác nhau, lại chẳng thể nào hòa hợp, anh thỏa hiệp, vẫn luôn là anh…Còn tôi của năm tháng ấy, lại vẫn ích kỷ chấp nhận tình yêu của anh chẳng màng đến ngày tháng sau này. Ngày tháng sau này, chúng ta có thể bên nhau được đâu? Anh về lại ngôi nhà ấy một mình, còn tôi ở phương trời khác, ở bên một người khác. Đôi lúc vẫn nhớ về, đôi lúc thấy lòng vẫn đau cồn cào những kỷ niệm, nhưng chỉ có thể gặm nhấm nỗi nhớ ấy mà thôi.

Cả đời này biết bao nhiêu người bước ngang qua cuộc đời, nhưng có những người tưởng rằng như duyên nợ lại chỉ là một thoáng ngang đời nhau. Chiều hoàng hôn sau cùng hôm ấy chúng tôi ngồi đối diện trong quán cà phê. Không có khói thuốc, cũng không có mưa rơi rả rích, chỉ có nắng hoàng hôn nhuộm vàng xuyên qua khung cửa tựa như lời tiễn biệt sau cùng. Rồi ai về lại thế giới của người ấy, chúng ta không nói lời chia tay, nhưng trong lòng chúng ta tự hiểu rồi. Trên đời không nhất thiết chuyện gì cũng cần phải nói ra…

như giờ phút này đây tôi nhớ về anh, về những kỷ niệm năm xưa khiến lòng dạ cồn cào, nhưng tôi cũng không thể đi tìm. Mười năm trôi qua rồi, chúng ta đâu còn đứng nơi chốn cũ, chỉ đành gặm nhấm tất cả một mình trong lòng mà thôi…

Moctieungu| viết cho một người rất xa

Avatar

Lần đầu tiên gặp tôi, người ấy cho rằng tôi là người khó gần

Lần thứ hai gặp tôi, người ấy cho rằng tôi là người nhàm chán

Lần thứ 3 gặp nhau, người ấy nói chúng ta không phù hợp…

Và rồi…chúng tôi đã không còn sau đó nữa…

Đôi khi con người ta thường quá vội vàng nhận định về một người, hoặc là không có đủ kiên nhẫn để làm điều đó. Đôi khi gặp nhau đôi ba lần, họ lại nghĩ mình đã biết hết về một con người.

Nhưng thực ra trên đời này lại có những người như thế, bạn cần thời gian, sự kiên nhẫn và thật lòng, để thực sự thấy được con người ẩn giấu bên trong vỏ bọc kia, nhưng chúng ta biết tìm đâu? Một người có đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi bạn bước ra khỏi chiếc vỏ bọc của chính mình?

Còn bây giờ, năm tháng qua đi, anh nên vợ, tôi theo chồng, chúng ta nhìn lại thì còn nghĩa lý gì nữa đâu? Đã từng có thể là gì của nhau, nhưng chúng ta lại rời bỏ. Nếu như ngay từ đầu đã không đủ kiên trì, thì cả đời này chúng ta cũng không xứng đáng để có được nhau…

Moctieungu | A new chapter

Avatar

  Hi vọng mọi việc vẫn ổn đối với anh

 Hi vọng cuộc đời không quá tàn nhẫn...

 Hi vọng những năm tháng sai lầm của tuổi trẻ đã làm cho chúng ta nhận ra nhiều điều...để rồi ngày sau này chúng ta không phạm phải những sai lầm ấy nữa...

Hi vọng đêm về nằm xuống sau một ngày mỏi mệt, chúng ta không còn phải cô đơn tự ôm lấy bản thân mình...

Hi vọng tuổi ba mươi, và những năm sau đó nữa, chúng ta còn biết thực sự yêu và tìm được một người yêu mình thực sự.

Hi vọng chúng ta hiểu bản thân mình hơn, biết nhiều hơn tốt xấu trong cuộc đời này, và trưởng thành hơn những năm tháng đôi mươi chúng ta mải chơi không biết tự yêu lấy bản thân mình...

Chúng ta không nhắc về những năm tháng ấy nữa, có lẽ cả đời cũng không cần nhắc lại nữa. Chỉ cần trong tim ta luôn biết con đường mình đi sau này không có hối hận, thì có lẽ chúng ta đã thực sự trưởng thành rồi. Mơ rằng đời này được nhìn vào đôi mắt ấy một lần nữa, nhưng chợt tỉnh, thì lại có người nắm lấy bàn tay ta rồi...

 Vừa lòng với những gì mình đang có...Đó có lẽ là bài học lớn nhất bản thân học được ở tuổi 30...

  Moctieungu | A New Chapter

Avatar

Tình nhạt…

Anh không còn đủ quan tâm, không còn có đủ thời gian, không còn nuông chiều, cũng không còn đủ yêu thương nữa…

Em không còn dịu dàng, không còn lo lắng, không còn đủ kiên nhẫn để lắng nghe như những ngày đầu nữa…

Tình chỉ đẹp, khi hai người chưa là gì của nhau…

Bởi vì thời gian trôi đi, khiến cho con người ta quên mất mình đã từng là ai, cũng khiến cho con người ta quên đi mất người kia vì sao ban đầu mình lại yêu họ.

Tình yêu mất đi, đôi lúc cũng không phải là do ai thay lòng, mà là vì họ không nhận ra chính bản thân mình đã thay đổi, và đối với sự thay đổi của người kia, họ lại không thể chấp nhận.

Tình yêu khiến cho con người ta trở nên ngu muội, vì đã đánh mất bản thân mình, vì đã họ sinh, vì đã im lặng, lại cũng vì mãi vẫn mơ mộng cái người mà mình yêu lúc ban đầu, nhưng họ lại không phải là người ấy của hiện tại.

Sai lầm lớn nhất trong tình yêu, đó là hi sinh. Sai lầm lớn thứ hai trong tình yêu, đó chính là hi sinh trong im lặng. Bởi trên đời này, chẳng bao giờ có gì là mãi mãi. Đến sau cùng, người mất nhiều nhất cũng chỉ có bản thân mình là thôi…

Avatar

Hôn nhân chưa bao giờ đích đến cuối cùng của tình yêu, mà chỉ là một chương mới trong câu chuyện của cả một đời. Hôn nhân cũng không phải là cái kết khiến chúng ta có thể yên lòng, mà chỉ là một cánh cửa chúng ta quyết định mở ra trong vô vàn những cánh cửa khác.

Hôn nhân bắt đầu, nhiều thứ khác cùng lúc kết thúc. Là trách nhiệm trên vai, hai bên gia đình. Là quên đi nhiều thói quen, sự hưởng thụ trước kia, tình yêu năm tháng đầy mộng mơ và hứa hẹn. Hôn nhân, đôi lúc như lời người ta nói, là nấm mồ của tình yêu. Bởi vì những lời hứa hẹn lúc còn yêu, đến khi về chung một nhà hai người lại chẳng còn nhớ. Bởi vì nhiều khi chúng ta hiểu được bản chất thật của một con người, chúng ta đã lỡ bước vào hôn nhân rồi. Cho rằng mình hiểu rõ một người, nhưng sự thật là cả đời này chúng ta sẽ chẳng hiểu hết được một ai đâu, ngay cả chính bản thân mình…

Avatar

 Năm tháng đi qua,  người lớn lên, kẻ già đi, người xa tít chân trời, người vẫn ở lại, dậm chân tại chỗ...

 Chỉ biết càng trưởng thành, thì lòng lại càng quý trọng những ngày tháng đã qua...

 Người ta nói, đó là sống trong quá khứ...Ừ thì là sống trong quá khứ, là mộng tưởng về những ngày còn thơ dại, khổ cực cũng đã từng là niềm vui, là kỷ niệm trong nguy khó mà ngày tháng sau này chúng ta không còn có thể tìm được ai cùng đi qua nữa...

 Là những đêm thức trắng thủ thỉ, không cần hoa mỹ sau này, không cần sự hiện đại mà xã hội ngày nay đang có, chỉ là có những đêm bên bếp lửa hồng, chỉ là những buổi tối lang thang dạo quanh phố, là những câu chuyện truyền tai nhau...

 Chỉ là những ngày sau này khi nhắc lại, đôi lúc chúng ta thổn thức đến nghẹn lòng...vì ngày sau này, giàu sang ra sao, hiện đại thế nào, thì cũng không bao giờ còn có được những giây phút trải lòng đơn sơ, cùng những người mình lớn lên, trưởng thành cùng làm những đứa trẻ nữa...và những đứa trẻ sinh ra trong thời hiện đại ngày nay, cũng không bao giờ biết được trước khi có những trước điện thoại và internet ra đời, cuộc sống con người ta khác đến mức nào...

Chỉ là đôi lúc thèm được có lại những đơn sơ ấy, trèo cây, bắt cá, tắm thác, là những đứa trẻ đơn thuần đạp xe khắp nơi...những ngày tháng vất vả phụ gia đình kiếm tiền, đậy sớm, thức khuya...

 Chỉ là đôi lúc muốn quay về làm những đứa trẻ, những đứa trẻ đơn thuần nhất của những năm tháng ấy

 Chỉ đến khi con người ta không còn trẻ nữa, mới thực sự hiểu được giá trị của những gì đơn thuần nhất...

Avatar

Hiện thực, thì luôn khiến cho con người ta đau lòng…

Là sự im lặng…

Là sự đổ vỡ…

Là những đồ vật ngổn ngang trong căn nhà mà đã không ai còn để tâm…

Là sự thất vọng…

Là chợt nhận ra sự xa lạ trong những gì mình đã từng tưởng chừng như thân thuộc nhất…

Là đêm nay nằm xuống, một phần nào đó trong tim đã chết đi…

Năm tháng đẹp đẽ thường ngắn ngủi, để rồi sau đó con người ta phải đối mặt với hiện thực khó chấp nhận.

Có một số chuyện, lúc ban đầu chúng ta không thể nào biết được. Có một số người, chỉ ngày sau này mới khiến chúng ta nhận ra mình đã lầm tưởng…

Liệu có phải là quá muộn, liệu giờ phút này rút chân lại, chúng ta còn có đường lùi cho mình hay không?

Rồi ta không còn tin nữa, và cũng không còn hi vọng nữa…

Moctieungu| 6 năm, thanh xuân chôn vùi

Avatar

Anh đã từng là tất cả của em những năm tháng ấy. Lá bầu trời, là niềm vui, là nỗi buồn và cũng là vết thương cho đến hết cuộc đời…

Nhưng rồi cuộc đời của mỗi người, đôi lúc lại không như những gì mà ta thường mơ. Năm ấy thường mơ về một tương lai cho hai ta, được cầm tay về chung một mái nhà, nhưng rồi cuối cùng giấc mơ cũng chỉ là những giấc mơ xa vời…cuối cùng anh lại là người khiến cho em khóc gục đầu trong xe năm ấy…

Cuối cùng thì ai cũng bên một người khác. Cùng một thành phố, hai thế giới, hai cuộc sống khác nhau. Đôi lúc sáng tỉnh dậy, lại nhớ anh đến cồn cào. Đôi lúc trong đêm tối im lặng, lại nhớ về những kỷ niệm ngắn ngủi khi còn bên nhau. Có lẽ anh đã quên rồi, có lẽ trong cuộc đời của một con người, khoảng thời gian đó chẳng là bao lâu. Người nặng tình thì sẽ nhớ, người vô tình thì sẽ quên.

Nhớ anh, nhớ lần đầu gặp mặt…

Nhớ anh, nhớ ánh mắt lần đầu chạm nhau, nhớ lần đầu tiên anh tiến đến bắt chuyện. Nhớ giọng nói ấy, đôi mắt ấy…đôi lúc trong tâm trí không cách nào thôi không nghĩ đến…

Hi vọng được gặp lại anh, cũng hi vọng cả đời này không gặp lại anh. Ước gì được quay lại năm tháng ấy để được gặp lại, cũng ước gì ngày ấy chưa từng gặp gỡ…bởi vì gặp được anh, là may mắn, cũng là nỗi buồn lớn nhất trong cuộc đời của em.

Thôi thì cũng yên phận rồi. Thôi thì anh bên người khác, em cũng cầm bàn tay khác. Thôi thì vờ như chưa từng bắt đầu, cũng không có kết thúc. Đôi lúc chỉ là những bí mật nhỏ nhoi con người ta mang trong đời.

Cả đời không thể quên đi, cả đời cũng không tìm lại được một lần nữa…

Moctieungu| viết cho năm tháng đã qua

Avatar

Từng muốn cùng anh cả đời này dong duổi hết tháng ngày, cùng nhau đi qua những cay đắng phiền muộn, cùng vui vẻ hạnh phúc.. cả đời này sướng khổ có  nhau...

 Từng nghĩ rằng cả đời này em là của anh và anh thuộc về em. Cùng nhau trở về căn nhà sau một ngày dài mỏi mệt, được nằm bên nhau nghe tiếng mưa rơi, được ôm lấy nhau khi đông về...

 Từng nghĩ cả đời này sẽ không có gì có thể thay thế, không gì có thể khiến chúng ta rời xa, bởi vì đã từng cùng nhau trải qua những gì khó khăn nhất rồi...

Lại không ngờ hai chữ cả đời cuối cùng gói gọn trong những năm tháng của quá khứ. Ngày sau anh bên người khác, em nắm tay một người khác không phải là anh...

Đêm nay ai đưa em về, lại không phải là bàn tay ấy em vẫn từng nắm, lại không phải là bở vai ấy em tựa vào, lại không phải mùi hương ấy em quen thuộc.

Đêm nay, ai gọi tên em, lại không phải là giọng nói ấy như em đã từng quen, lại không phải bóng dáng quen đến mức hằn sâu vào trong tâm trí ấy...

Đã từng nghĩ cả đời này sẽ là của nhau, nhưng chúng ta nào đâu biết được cả đời ngắn đến mức nào, người đi bên nhau, đâu lại là ngày cuối, yêu lại thành hết yêu...

Nhưng tất cả rồi cũng trở thành ký ức, rồi cũng trở thành câu chuyện của quá khứ mà đôi lúc chúng ta lại nhớ về. Đối với một người, sẽ hàng ngàn lần muốn khóc khi nhớ, còn có lẽ đối với một người khác, cũng chỉ là một người chung một đoạn đường trong quãng đường quá đỗi dài này mà thôi...

Written by Moctieungu 

Avatar

Vài năm gần đây dường như sống chậm lại...

Có lẽ bởi vì trong đời có thêm một người khác

Có lẽ bởi vì cuộc sống ngoài kia bào mòn con người ta đến mức đã không còn có đủ thời gian nữa

Cũng có lẽ là bản thân đã thay đổi rồi...

Đó là sự thật khó chấp nhận...Con người ta đôi lúc thường thích cố bám víu vào một số thứ nhất định. Bởi vì đó là một phần cùa họ, có lẽ là đã từng, nhưng dường như khi mất đi, nó lại khiến cho bản thân họ không còn là chính mình nữa...

 Đôi lúc con người ta cầu khẩn sự thay đổi, nhưng lại sợ hãi khi nó đến. Khi một người bước vào cuộc đời của một người, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ hình thành những thói quen mới và bỏ đi một số thói quen đã từng. Đôi lúc có được thêm một số thứ, thì bắt buộc, bạn phải trả cái giá đánh mất đi một số thứ khác. Đôi lúc, bạn muốn quay về làm chính bạn của những năm tháng trước, nhưng lại nhận ra dù có cố gắng làm cách nào, bạn cũng không quay lại được bởi vì chính bản thân và suy nghĩ của bạn đã không còn như trước nữa rồi.

 Dạo gần đây chẳng còn thể nào viết nhiều như trước, bởi vì tôi nhận ra tâm trí mình đã thay đổi rồi. Đó là một điều đáng buồn...

 Nhưng có lẽ đó cũng là may mắn. Bởi vì luôn nghĩ bản thân sẽ luẩn quẩn trong cái hố sâu không hôì kết ấy mãi, nhưng có lẽ cuối cùng cũng có thể bước qua. Đôi lúc vẫn nhớ về những vết thương cũ, nhưng đã không còn khiến cho bản thân đau đến điên dại nữa rồi. Ba mươi, không cách nào còn có thể như đôi mươi. Tình cuối, cũng không bao giờ có thể giống như tình đầu...

Moctieungu | Cho những năm tháng sau này.

Avatar

Khi một người đã không còn muốn ở bên một người, thì cho dù bạn có làm cách nào đi chăng nữa, rồi người ấy cũng sẽ ra đi.

Khi một người đã thôi không còn yêu một người, thì bạn có níu kéo đến mức nào, dọa sống, dọa chết, thì rồi người ấy cũng sẽ quay lưng bước đi, bỏ mặc sự sống chết của bạn.

Khi một người đã không còn niềm tin đối với một người, thì bạn có hứa hẹn nhiều đến đâu, tranh đấu đến mức nào thì bạn cũng sẽ không bao giờ lấy lại được lòng tin như ngày đầu ấy.

Đôi lúc không phải là chúng ta không thể tranh đấu nữa, mà là chúng ta nhận ra dù có làm gì đi chăng nữa cũng đều là vô dụng. Người vô tình thì sẽ vô tâm, cho dù bạn yêu họ đến mức nào, hi sinh nhiều đến đâu, thì cuối cùng họ cũng không ở lại.

Tình yêu suy cho cùng phải xuất hiện từ cả hai phía. Khi một người yêu nhiều và một người hời hợt, thì sớm hay muộn rồi cũng là chia ly...

Avatar

Mối tình đầu...

Lần đầu gặp nhau, hai đứa còn mặc áo trắng cắp sách tới trường. Em trong đội văn nghệ, anh lớp phó học tập...

Mấy năm chung lớp, từ xa lạ thành thân quen, rồi cùng vài đứa bạn lập nhóm. Ngày ngày cắp sách đi học thêm cùng nhau, ngày ngày bóng áo trắng anh bước ngang qua con đường nhà em, ngày ngày chờ đợi bóng áo ấy đi ngang qua, dù đôi khi chẳng nói với nhau một câu.

Ngày ấy lũ con gái trong lớp thích anh nhiều, còn em, cũng có người theo đuổi. Trong lòng hai đứa dường như đều có gì đó, nhưng chúng ta nào đâu dám nói ra. Cuốn nhật ký màu xanh năm đó viết tên anh, nhưng ngày sau lại đốt thành tro bụi, cùng với tâm tư của đứa con gái mới lớn. Dường như...dường như anh thương người con gái khác...

Ngày tốt nghiệp anh hỏi em cùng chụp chung tấm ảnh, hai đứa sóng vào kề vai, nhưng trong lòng lại mỗi đứa một tâm sự. Anh có hiểu được lòng em không? Có thích em như em thích anh suốt mấy năm qua hay không? Dường như...dường như anh có điều muốn nói...

Nhưng cả hai đứa đều không mở lời...

Tấm ảnh nằm ngay ngắn kẹp trong trang nhật ký mới, rồi trở thành kỷ niệm theo thời gian.

Anh vào đại học, ngày ngày vẫn áo trắng đi ngang qua nhà em, nhưng chúng ta không ai nói với ai một câu nữa...Em ra nước ngoài, anh chuyển vào Nam, rồi thế là mất liên lạc. Ngày ấy không có điện thoại di động, cũng không có Facebook, chỉ biết địa chỉ nhà nhau, nhưng cả hai ta đều không còn ở lại nơi đó nữa...

Mười hai năm sau tìm lại, muốn tìm một kết thúc, lại phát hiện người mà mình thầm thương mãi, năm ấy cũng thương lại mình, nhưng lại vì sự im lặng mà bỏ qua nhau cả từng ấy năm. Nếu như ngày ấy một trong hai đứa có đủ dũng cảm, có lẽ đã có thể viết lên một kết cục khác hơn...nhưng thời gian lại không trở lại, chúng ta đều cũng đã trải qua vài cuộc tình, đều có hoài bão và cuộc sống riêng...

Anh nắm tay em, “nếu như còn tình cảm, thì tại sao không cho nhau một cơ hội”....

Tình cảm năm đó đã để lại trên miền đất ấy rồi. Có lẽ chỉ còn sự tiếc nuối, có lẽ cuối cùng thì cũng chỉ cần một hồi kết cho một dang dở, một đoạn tình đẹp. Rồi ngày sau này, đường ai nấy đi cho đến hết đời.

Đôi lúc tìm lại, không phải vì chúng ta còn yêu, mà là trong lòng chúng ta cứ vương vấn mãi sự tiếc nuối, tiếc nuối cho một đoạn tình chưa từng có sự bắt đầu, một cuộc tình chết yểu tuổi thanh xuân...

Moctieungu | tình đầu

(Copy and paste please source @february-wooden-fish )

Avatar

 Đến một thời điểm nhất định, bạn chợt nhận ra bản thân cần sự thay đổi. Có thể là rũ bỏ một mối tình không đi đến đâu, có thể là lối sống của bản thân, cũng có thể là cách bạn đối xử với người khác, và cũng có thể là những năm tháng của hiện tại bạn đã vứt bỏ bản thân mình...

 Đến một lúc nào đó, bạn cần một khởi đầu mới...

Bởi nếu như chúng ta cứ đứng mãi ở một chỗ, gói gém bản thân trong hạnh phúc của hiện tại mà quên đi bản thân mình cần gì và muốn gì, quên đi những năm tháng trước kia bạn muốn bay bao lâu, bao xa...thì có lẽ đâu đó trên hành trình của cuộc đời, bạn đã quên đi mình là ai và ước mơ của mình là gì...

 Đến một lúc nào đó bạn sẽ chợt nhận ra rũ bỏ một số thứ mà hiện tại bản thân mình đang có, sẽ mang đến cho bản thân mình cơ hội để mở một cánh cửa khác. Điều đó không có nghĩa bạn là người có mới nới cũ, mà chỉ là đến một thời điểm nhất định, bạn muốn được sống cho chính bản thân mình. Hạnh phúc là một điều tốt, nhưng quá hài lòng với những gì bản thân mình đang có lại vô tình khiến chúng ta  dậm chân tại chỗ. Đôi lúc chúng ta gặp được người khiến cho mình vì họ mà gác lại ước mơ của bản thân mình, hoặc là chìm đắm mà quên đi, có thể nhiều người sẽ hài lòng, cũng có thể một ngày nào đó bạn sẽ hối hận với sự lựa chọn của mình. Đôi lúc, chỉ khi chúng ta buông bỏ một số thứ, mới có thể có cơ hội có được nhiều hơn thế.

 Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần phải nhìn lại bản thân mình. Ở cái tuổi nhiều người có lẽ nhà cửa đã ổn, công việc bình ổn và hạnh phúc êm ấm, có lẽ đó là mục đích ở đời. Nhưng cũng có những người vẫn một mình, vẫn chưa êm ấm, vẫn đang tìm một lối đi riêng cho bản thân...như thế cũng không sao cả, Dù ở thời điểm nào, tuổi bao nhiêu, thì điều quan trọng nhất chính là bản thân mình biết mình cần gì và muốn gì ở đời, và mình lựa chọn đi tiếp con đường ấy, vậy là đủ...

Bởi trên đời này, cũng đâu ai sướng khổ thay mình được đâu...

Moctieungu | Viết cho một khởi đầu mới

(copy & paste please source @february-wooden-fish)

Avatar

Tiếc cho cái tuổi 22 ấy ngờ nghệch vụng dại, yêu một người nhưng lại không dám hết lòng hết dạ theo đuổi, chỉ biết im lặng vì người ấy rơi nước mắt, vì người ấy mà đau thương...

Tiếc cho cái năm tháng 22 ấy một đi không trở lại, ngày sau ước gì, ước gì được một lần quay lại, nói với người hết gan hết dạ, rằng yêu người, yêu nhiều đến mức cả đời này cũng không cách nào thay thế được...

Tiếc cho những ngày tháng trẻ người non dạ ấy, ngỡ đâu mình đã hiểu thấu chuyện đời, nào ngờ ngày sau mới biết, chữ yêu cả đời này khiến con người ta phải học, phải chấp nhận đôi khi yêu một người suốt đời cũng không thuộc về mình...

Tiếc cho những năm tháng đôi mươi ấy, ngỡ rằng mình hiểu thấu lòng người, nhưng ngày sau lại nhận ra, người bên mình ở thời điểm ấy, sau cùng cũng chỉ là người cùng chung một quãng đường mà thôi...

Sợ những ngày sau không có một người, năm tháng ấy đâu biết ngày sau sẽ ra sao, sẽ quên, hay sẽ nhớ...nhưng tất cả đều dần phủ bụi mờ, mỗi khi chạm đến, lại thành vết thương mãi không thể lành, mãi không thể quên đi. Ngày ấy...làm sao mà biết được, chúng ta có thể quên đi khuôn mặt, quên đi hình dáng, nhưng lại không cách nào quên đi những buồn vui, đau khổ bên người ấy năm tháng đó...

Ngày sau...đứng trước tấm gương chợt nhận ra năm tháng đi qua đã rất xa rồi, bản thân cũng không còn trẻ nữa rồi, người ấy cũng lưu lạc nơi đâu đó rồi...ta vẫn không quên được...

Tiếc cho cái tuổi 22 ấy, muốn quay trở lại để nói yêu một người nhiều hơn nữa...nhưng năm tháng ấy, ngờ nghệch lại chẳng dám nói ra...

Moctieungu | viết cho những năm tháng 22

(Copy and paste please source @february-wooden-fish)

Avatar

Đêm...31/12/20

Hôm nay lại ngồi lại cùng một người cũ nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu, rồi lại không nhịn được mà bật cười...

Lại một năm nữa đi qua, năm nay dường như mọi thứ đều xoay chuyển còn nhanh hơn nữa. Chớp mắt lại tới như thường lệ, đêm trước mùng một, ăn ngoài, uống bia...

Thật ra có lẽ giờ phút này cũng hơi say rồi, nhớ về những năm tháng thời còn nhỏ, lại bật cười không kìm được. Cái thời mới tập chạy xe đạp, vì không biết điều khiển mà đâm thẳng cửa nhà hiệu trưởng. Cái thời mà trốn học, trộm cá, chơi điện tử, giả vờ kiếm hiệp, đọc doraemon...một ngày lại trở thành một trong những ký ức vui vẻ nhất trong cuộc đời.

Thời gian là thứ đáng sợ, bởi vì con người ta cảng trưởng thành bao nhiêu, lại chợt nhận ra những ký ức ngô nghê ấy đáng quý biết bao nhiêu. Thời còn trẻ luôn mong ước được trở thành người lớn, để được có tiền, mua những thứ mà mình thích, làm những điều mà mình muốn làm mà không bị ai cấm đoán...nhưng khi trưởng thành rồi, lại mơ ước, ước gì được quay trở lại những năm tháng nghèo khổ, thiếu công nghệ ấy để được đi qua những năm tháng vui vẻ thêm một lần nữa.

Tối nay ngồi đây mắt trong rồi, có lẽ hơi bùi ngùi, có lẽ hơi xúc động, bởi vì chợt nhận ra cả đời này cũng không cách nào quay trở lại làm một đứa trẻ một lần nữa. Trưởng thành rồi, chúng ta không cách nào còn ngô nghê. Cả một cuộc đời, chúng ta không cách nào có được tất cả mọi thứ cùng một lúc. Cái giá của sự trưởng thành là chúng ta không còn cách nào vờ như chúng ta không biết gì...

Trước thềm năm mới, nhớ chuyện hơn hai mươi năm đã qua.....

Avatar

Rồi một ngày người ấy cũng hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời của bạn, im lặng như cách người ấy bước đến không một lời báo trước...bạn không còn lưu giữ số điện thoại ấy nữa, cũng không còn tìm được cái tên ấy trên những trang mạng xã hội nữa, cũng không biết đi đâu để tìm được người ấy nữa...thực sự đã không còn một chút dấu vết...

Đôi khi nhắc đến cái tên ấy, trái tim bạn vẫn nhói lên. Đôi khi sáng sớm mở mắt thức dậy, bạn nhớ về người ấy, bạn muốn khóc. Đôi khi vẫn mơ về người ấy, gọi cái tên ấy trăm ngàn lần, để rồi khiến tâm can bạn cồn cào nỗi nhớ...nhưng vẫn lại chỉ là những tâm sự thầm kín nhất trong trái tim bạn...bởi vì cuộc sống này, mãi mãi cũng không ngừng quay vì một người...

Đôi khi lại tự hỏi, có thể nào chúng ta rồi sẽ yêu người khác, rồi sẽ bên người khác, nhưng cả đời này vẫn mãi mang theo bóng hình của một người khác nữa? Không quên đi được, thực sự là không thể nào quên đi, cho dù cả đời này không thốt lên cái tên ấy một lần nữa, cũng không thể nào quên đi.

Người trong biển người, rồi ai cũng sẽ phải tìm cho mình một hạnh phúc, cho dù là bạn, hay là người ấy. Cho dù cả một quãng đời về sau này bạn có bên ai, có yêu ai, thì có lẽ cũng sẽ luôn có mãi một cuộc tình, để tưởng nhớ trong ký ức.

Rồi thời gian sẽ làm nhiều thứ phai mờ, rồi thời gian sẽ làm người người phương trời cách biệt, nhưng không có nghĩa bạn sẽ quên đi. Đôi lúc chỉ có thể nhớ về trong tâm trí, đôi lúc chỉ có thể tưởng nhớ ở trong lòng, rồi lại thấy trái tim hơi nhức nhối. Năm tháng đã rời xa rất xa, nhưng một mảnh của trái tim ta năm đó, sẽ mãi dừng lại ở năm tháng 22...

Tạm biệt, một thứ tình cảm kiếp đời...

Moctieungu | Một trang mới

(Copy and paste please source@february_wooden_fish

Avatar

Quá nhiều nước mắt cho một cuộc tình...

Quá nhiều tình yêu, quá nhiều cố chấp, quá nhiều những lời chúc phúc...

Họ nói...nên quên đi thôi...nên buông đi thôi...

Nhưng khi trái đất ngừng quay, khi em ngừng thở...thì khi đó mới là lúc em ngừng nhớ về anh...

Bởi vì trái tim em không quên đi được, cho dù ở bên người khác. Cho dù một chớp mắt ấy, năm năm đi qua, vẫn không thể ngừng nhớ, ngừng mơ, ngừng mong được...họ không hiểu, bởi vì họ không phải là em. Khi con người ta không thực sự biết yêu, họ có thể nói lý trí, nhưng khi một người thực sự yêu một người, họ vừa nhẹ nhàng, lại cũng có thể phát điên.

Thôi thì bỏ đi những lời chúc, bởi vì em biết anh đã tìm được hạnh phúc. Còn em, thì thoảng lại mang nỗi nhớ vào trong những cơn mơ, nhớ anh đến từng khớp xương, từng hơi thở, từng lời mắc nghẹn trong cuống họng không thể thốt lên...

Năm đó mới quá đôi mươi, chớp mắt đã sắp ba mươi. Năm tháng đi qua khiến nhiều thứ phai mờ, nhưng cảm xúc mà một người mang lại, sẽ khiến cho con người ta nhớ đến trọn đời. Đời này kiếp này, ai cũng không thể so sánh...

Moctieungu | viết cho một trang mới

(Copy and paste please source @february-wooden-fish )

You are using an unsupported browser and things might not work as intended. Please make sure you're using the latest version of Chrome, Firefox, Safari, or Edge.