Khói thuốc lượn lờ trong không trung, mùi mục nát của những thanh gỗ ngấm nước mưa lâu ngày bao phủ không gian xung quanh…
Anh nhìn tôi, dụi đi điếu thuốc trên tay, “em đừng khóc, em mà khóc lòng anh không thể nào bình tĩnh được…”
Một câu nói, lại khiến sự tủi thân dâng lên trong lòng, tôi đứng nguyên tại chỗ khóc oà…
Ngày chúng mình quen nhau của nhiều năm về trước, mái tóc xoăn mì tôm của tôi đã mở đầu câu chuyện của rất nhiều những ngày tháng sau này. Vô vàn những ngày đêm mùa đông lạnh giá, anh nhét bàn tay tôi trong túi áo của mình muốn xua đi cái lạnh, nhưng thực ra, bàn tay của anh còn lạnh hơn cả tay tôi..
Anh hút thuốc, nhưng tôi vốn không ưa mùi thuốc lá, nên anh chẳng khi nào hút khi có sự hiện diện của tôi gần kề. Ngày tháng sau này, kỷ niệm vô vàn chất lên vùi lấp, nhưng mùi khói thuốc trong đêm đông ấy, lại chẳng bao giờ phai nhạt.
Anh nuông chiều, nhưng tôi biết chúng tôi đến từ hai thế giới khác nhau, lại chẳng thể nào hòa hợp, anh thỏa hiệp, vẫn luôn là anh…Còn tôi của năm tháng ấy, lại vẫn ích kỷ chấp nhận tình yêu của anh chẳng màng đến ngày tháng sau này. Ngày tháng sau này, chúng ta có thể bên nhau được đâu? Anh về lại ngôi nhà ấy một mình, còn tôi ở phương trời khác, ở bên một người khác. Đôi lúc vẫn nhớ về, đôi lúc thấy lòng vẫn đau cồn cào những kỷ niệm, nhưng chỉ có thể gặm nhấm nỗi nhớ ấy mà thôi.
Cả đời này biết bao nhiêu người bước ngang qua cuộc đời, nhưng có những người tưởng rằng như duyên nợ lại chỉ là một thoáng ngang đời nhau. Chiều hoàng hôn sau cùng hôm ấy chúng tôi ngồi đối diện trong quán cà phê. Không có khói thuốc, cũng không có mưa rơi rả rích, chỉ có nắng hoàng hôn nhuộm vàng xuyên qua khung cửa tựa như lời tiễn biệt sau cùng. Rồi ai về lại thế giới của người ấy, chúng ta không nói lời chia tay, nhưng trong lòng chúng ta tự hiểu rồi. Trên đời không nhất thiết chuyện gì cũng cần phải nói ra…
như giờ phút này đây tôi nhớ về anh, về những kỷ niệm năm xưa khiến lòng dạ cồn cào, nhưng tôi cũng không thể đi tìm. Mười năm trôi qua rồi, chúng ta đâu còn đứng nơi chốn cũ, chỉ đành gặm nhấm tất cả một mình trong lòng mà thôi…
Moctieungu| viết cho một người rất xa