Avatar

Chỗ của Chii

@thang-9 / thang-9.tumblr.com

Tiệm trà sữa yêu thích của TAT
Fan giả của Trần Tín Hoành Chị của Nông Nông
Avatar
Avatar

What made me smile recently. i told Hello i will post my screenshots on Tumblr till the world ends.

Avatar
Avatar

Hôm nay mình mệt lả đi, chẳng muốn nói gì cả. Bữa đọc được một ai đó nói rằng nếu có gì để nói ra, thì hãy nên để nó là lời yêu thương thôi. Thật Khánh Vy. Nhưng mình cũng muốn có thể làm như thế. 

Chúc ngủ ngon trong tiếng Anh là Goodnight, đêm tốt đẹp. Chúc ngủ ngon trong tiếng Trung là wanan, wan là vãn, tức tối muộn, an là an. Wanan là buổi tối bình an. Chúc ngủ ngon trong tiếng Việt thì là chúc ngủ ngon thôi. Đó là một lời chúc rất tốt đẹp. Ngày nào mình cũng chỉ đặc biệt nói đều đặn câu đó với người mình yêu nhất là mẹ mình. So never underestimate it, darling.

Mình mong cậu ngủ ngon thật, đừng như mình trong suốt mấy tháng qua. 

Đúng vậy, mình không biết tiếng Trung. Mình vẫn biết một chút chút, chỉ là không phải quá nhiều. Mình tự mò mẫm học nên còn chẳng biết trình độ của mình ở đâu. Mình biết tại sao cậu biết. Cậu biết quá nhiều về mình và điều đó làm mình sợ. Nhưng mình không sợ nữa. Mình bây giờ chả sợ được cái gì nữa. Không biết đấy tính là chuyện vui hay buồn.  

Avatar
Avatar

Họ tổ chức một tour concert đặt tên là Công ty trách nhiệm Vô hạn Cuộc Đời, gọi khán giả là nhân viên. Tất cả đều là nhân viên, công ty không bao giờ phá sản, không có ngày nghỉ phép. Đến cuối màn thay vì hô “Encore” khán giả sẽ hét “Tăng ca”. Trong tour sau mình vẫn bất giác muốn hét “Tăng ca”, cảm giác đó là một nghi thức độc nhất. Nhưng tour diễn đã kết thúc, chúng ta tiến tới Blue, hay quay trở lại Blue, cũng không rõ nữa. 8 năm không có album mới, tour diễn làm lại, bài hát hát đi hát lại. Scandal nổ ra, người ta nói họ hát nhép. Những người đàn ông trung niên đứng trên sân khấu vẫn nhắc chuyện hồi cấp 3 và sex joke. Họ không có hào quang của ngôi sao, bao nhiêu năm rồi. Sự chân thật biến thành sức hấp dẫn lớn nhất. Vì chúng ta sống thiếu chân thật nhiều hơn, nên mới yêu thích người sống chân thật đến vậy. Họ đại diện cho nền âm nhạc Đài Loan thế hệ trước và thế hệ này, dù họ không còn sức nữa. Mình không biết tại sao người Đài Loan lại thích lập nhóm nhạc như thế. Mình không biết tại sao người Đài Loan tôn sùng Mayday đến thế. Mình không biết tại sao người Trung Quốc không thích nghe Mayday như thế. Điều đó phần nào cho thấy sự khác biệt sâu sắc giữa hai vùng đất cùng dòng máu và ngôn ngữ. Họ vẫn khăng khăng họ là một, nhưng quá trình sống đã đẩy chúng ta đi về hai cực xa nhất. Nhưng mình biết tại sao người Việt Nam không nghe Mayday, ngay cả khi nhạc tiếng Trung đã phổ biến hơn rất nhiều trong những năm qua.

Thượng Dực viết:

“Ma thuật của cuộc đời: Yêu, Dũng khí, Hy vọng”.

Avatar
Avatar

Mình là đứa trẻ trong MV này. 13 năm trước mình tình cờ gặp anh qua sợi dây âm nhạc màu đỏ. Kể từ đó luôn có người xoa đầu mình mỗi khi mình buồn và vui. Niềm an ủi khổng lồ đó, mình vĩnh viễn biết ơn.

Avatar
Avatar

Cố cả một đời, mơ mãi không xong một giấc mộng

Chợt tỉnh giấc, hoang đường rồi, cả một đời

Avatar
Avatar

Mình vẫn luôn cho rằng Hebe là một người phụ nữ điên loạn và dịu dàng, điên loạn và dịu dàng cùng một lúc. Cô ấy là một người phụ nữ rất nữ tính mang tính hướng đồng tính. Có lẽ điều ấy đã giúp đỡ rất nhiều. Giống như Thanh Phong vậy. Họ yêu tất cả mọi người. 

Có lẽ việc xuất thân là một ca sĩ thần tượng đã giúp Hebe điên loạn lên để khẳng định tài năng của mình. Có lẽ việc thế giới luôn hỏi cô ấy bao giờ lấy chồng đã giúp cô ấy sống rất thật là chính mình. Lực ép ở bên ngoài khiến bông hoa nở rộ. Đó là một kiểu sống rất đẹp. 

Avatar
Avatar

Tạ Hoà Huyền là một nghệ sĩ có tài năng, thiếu mỗi đạo đức. Một người viết những lời hát như thế này cũng là một người phạm pháp, bạo hành vợ. Trong con người có cả ác quỷ và thiên thần, sáng và tối. Chuyện đó vẫn luôn khiến mình ớn lạnh, cũng thấy bình thường. Cuối cùng chỉ có nghệ thuật là luôn sáng.

Avatar
Avatar

Hôm nay mình lại xin làm việc ở nhà để chữa lành, hôm qua vừa nghe ai nói nghèo thì làm gì có quyền chữa lành. Trở về cuộc sống trước đây của mình. Ngồi trong quán trà cạnh một khung cửa sổ, nhìn được ra ngõ nhỏ bên ngoài. Khu tập thể Hà Nội cũ nào cũng đẹp, chưa từng thấy khu nào không đẹp. Thích thật đấy, lá cây cũng đẹp.  

Ed Sheeran hát trên đài. Trái tim mà chưa từng bị vỡ là trái tim chưa từng yêu. 

Mình là đứa trẻ không chịu nổi cảnh sống trong lồng. Mình ghét việc bị người khác bảo mình phải ngồi im một chỗ trong một khung giờ. Mình ương bướng như thế nên con đường sự nghiệp của mình không hanh thông nổi. Bên ngoài mình trông hiền lành hết sức có thể nhưng bên trong mình phản kháng dữ dội và sẽ âm thầm ương bướng huỷ hoại mọi thứ. Đến khi họ phát hiện ra thì đều đã muộn rồi, mình đã huỷ hoại mọi thứ, bao gồm cả bản thân mình. 

Mình từng là một đứa khép kín gần nhất trên đời này. Mình không kể với bạn thân nhất của mình về những mối tình của mình, ngay cả khi mình gặp nó mỗi tuần và nói chuyện đủ thứ trên đời với nhau. Vào một ngày của 2 năm trước, mình mới ngồi kể một mạch về 3 bạn trai cũ của mình cho nó nghe. Câu chuyện không có gì cả, mình không xấu hổ, không thấy mình sai trái, cũng chẳng có đoạn nào khuất tất hay bất thường. Mẹ mình không biết tên bạn thân nhất của mình. Mình không bao giờ nói, không bao giờ kể. Mình giữ cuộc sống và tâm trạng cá nhân riêng tư đến mức mình không có nhu cầu chia sẻ nó ra bên ngoài với bất kỳ một ai cả. 

Mình bị khó chịu ngay cả với câu hỏi buổi tối đi học hay đi làm về mình làm gì từ mấy thằng con trai. Câu hỏi đó quá đơn giản, nhưng mình không muốn chia sẻ. Mình không muốn người khác biết mình sống như thế nào. Các mối quan hệ của mình đều kết thúc sau khi người khác đặt vấn đề muốn bước chân vào thế giới của mình, dù chỉ một chút. Mình không chịu đựng được và chạy đi ngay lập tức. Mình mệt mỏi vì luôn phải cố gắng đeo mặt nạ, diễn vai một cô gái hành xử bình thường sao cho có vẻ giống với số đông mỗi khi hẹn hò. Mình không bắt chước được những cô gái bình thường, thật đấy, khó lắm. Mình không cần quà và hoa, không cần sự chiều chuộng, không cần được theo đuổi. Thứ mình tìm kiếm luôn là một sự kết nối mà ở đó mình cảm thấy an lành, nơi mình dám cởi mặt nạ ra làm mình mà cứ thế an tâm ngủ ngon, nhưng mình không bao giờ mở lòng ra để thực hiện bước 1. Ây, sự mắc kẹt chết tiệt đó. 

Mình không muốn ai nhìn thấy mình, hiểu mình. Mình đặc biệt tận hưởng thế giới của riêng mình. Không phải mình cảm thấy bản thân có vấn đề hay vì mình quá lập dị. Mình biết 1 nghìn đứa lập dị hơn mình, mình vẫn bình thường chán. 

Mình vẫn tin tưởng vào tình yêu, có chứ, nó đầy rẫy mà, mắc gì không tin. Mình có khao khát tình yêu nhưng mình có quá nhiều lớp phòng vệ và sợ hãi trước nó nên mới liên tục từ chối nó. Vấn đề chưa bao giờ là mình không may mắn.  

Mình đang cố gắng phân tích và phân định rõ ràng, rằng tính cách này của mình đến từ sự tổn thương quá sâu bên trong hay đó là bản năng tự nhiên của mình. Có thể là cả hai chứ, đâu có gì là tuyệt đối. Mình phải chữa trị xong phần tổn thương nỗi sợ bị bỏ rơi trước khi có thể nhìn được rõ ràng. Phải làm sao để thấy được một mình thuần khiết nhất, thực sự nhất. Rồi mình sẽ sống với nó một cách trọn vẹn.

Mình đã che giấu bản thân quá lâu rồi, che giấu với cả chính mình. Mình phải thành thật với chính mình thôi. 

Mình biết cậu chưa hiểu, cũng không nên chờ mong cậu sẽ hiểu. Mình phải đầu hàng hoàn toàn. Quá trình này phải từ từ, mình cũng cần tôn trọng nhịp điệu của chính mình. Trái tim mình thường xuyên đau nhói trong những ngày này, không biết nó đang cố gắng nói với mình điều gì. Mình đôi lúc sợ hãi sự nhạy cảm của bản thân. Làn sóng cảm xúc của mình đến rất nhanh, rất mạnh và cứ thế nhấn chìm mình. 

Biết vì sao mình nhìn thấy cậu đáng thương không? Vì mình có mức độ đáng thương bằng y hệt như thế, không hơn không kém. Nếu không nhìn thấy cậu đáng thương, mình đã không nhận ra mình cũng đáng thương. Là vậy đấy. Mình cũng cứ tưởng mình đã ổn hay ít nhất là thỏa hiệp được rồi. Ai ngờ đó mới là điểm bắt đầu. Ngay cả khi mình đã biết trước luật chơi của trò chơi này, mình vẫn lóng ngóng và chơi tệ đến thế. Xin lỗi vì đã chơi quá tệ, làm tổn thương cậu. Mình cũng cần nhận được lời xin lỗi mà mình cần được nhận. Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu nếu chưa nghe được nó.

Vẫn còn có người hỏng hóc hơn cả chúng ta cơ, bạn bè mình, nhưng mình quá lười để kể. Khi nào gặp mình sẽ kể.

Thế nhé. Chúc mỗi ngày đều ổn. Có khó khăn thì ta sẽ rút ra bài học. Mình yêu cậu rất nhiều.

Avatar
Avatar

Cuộc đời mình trải qua nhiều thất bại. Hồi vào cấp 3, mình trượt mọi lớp chuyên Anh có thể của Hà Nội. Nhưng mình đã chẳng tiếc nuối cho lắm vì biết dù có học Chuyên ngữ hay Chu Văn An, mình vẫn sẽ vào ngôi trường đại học mà mình ước mơ từ bé. Đích đến sau đó vẫn vậy, đường đi khác đi, thì có gì quan trọng đâu. 

Tất nhiên là có quan trọng. Nếu không vào học một ngôi trường bình thường, trong một lớp bét khối, mình đã không gặp những con người đó, đã không ngồi ở hành lang đấy ngày qua ngày mà nhìn xuống sân trường, ăn bánh ruốc căn tin chán chết mẹ, quay MV âm nhạc, nói chuyện linh tinh khủng khiếp, thành lập mấy chục tập đoàn đế chế, học tiếng Lào, nghĩ cách ăn cắp cái thìa nhà tỷ phú Trần Đình Long, bôi kem dưỡng gót chân, điên điên rồ rồ, vẽ bậy lên cửa sổ, ngắm Chung Anh lớp D4 hộ bạn. 1 cái bánh, chia cho 4, 5 người. Trống vào giờ rồi, vẫn không ai vào lớp. 

Mình đã có những kỷ niệm đặc sắc đó trong tâm trạng thoải mái không tranh đấu, ngờ ngờ nghệch nghệch. Mình luôn luôn là đứa học giỏi thứ nhì của lớp, đứa học giỏi nhất là bạn thân nhất của mình. Bọn mình không bao giờ có một chút ghen tỵ hay ganh đua nào với nhau, vì thứ hạng là chuyện ít quan trọng nhất trong đời lúc đó. Sau này nói chuyện với những đứa lớp chọn mới biết bọn mình căn bản học cũng không giỏi, chỉ vì cả lớp đều học quá dốt mà thôi. Cả lớp sống như Phạm Thoại, cả ngày cười là xong, chẳng ai bận tâm học hành mấy. Quãng thời gian tốt đẹp nhất, được trải qua một cách ngây ngô và tự do nhất. Mình nghĩ đó là dáng vẻ những đứa trẻ 16, 17 tuổi nên có. Trauma lớn nhất mình phải trải qua chỉ là điểm tổng kết 5,3 thể dục, tệ đến mức thầy thể dục không thể tha thứ nổi cho mình, ngay cả khi mình cũng đã khóc. Mình luôn khóc vì điểm thể dục. Đó là một truyền thống, một loại nghi thức rồi.  

Cửa sổ ở trường mình rất lớn, rất thoáng đãng. Ở những ngôi trường khác không có cửa sổ lớn để có thể nhìn ngắm quang cảnh cả mùa hè đến vậy được.

Mình biết nếu vào học trong những ngôi trường khác, mình sẽ lại có những kỷ niệm kiểu khác. Vẫn sẽ vui thôi. Nhưng vì mình không bao giờ biết khả năng khác đó sẽ như thế nào, nên mình không cần nghĩ tới và phỏng đoán. Mặc kệ chúng ở những hành tinh song song ấy. Quay đầu nhìn lại, khi ở độ tuổi gần 30, việc bạn đã học cấp 3 trường nào tất nhiên không còn quan trọng tý gì nữa. Nhưng nó một phần đã tạo ra mình, mình biết. Một mình không tranh đấu, ngờ ngờ nghệch nghệch, sống như lá đa trôi sông, chỉ muốn nhảy với mọi người, muốn tận hưởng từng khung cảnh vui vẻ nhỏ bé trước cửa sổ mà thôi. Mình thích con người đó. Mình biết ơn vì mình đã trở thành con người đó. Mình đã không trở thành con người đó, nếu năm xưa mình không trượt Chuyên ngữ.

Avatar
Avatar

Ngạo mạn

Mình từng là một người vô cùng ngạo mạn. Từ bé mình đã cho rằng bản thân rất thông minh, nhất là về mặt trí tuệ cảm xúc. Lớn lên mình không thích người khác dạy mình bất kỳ điều gì, vì mình không tin họ đủ thông minh để dạy mình. Mình không đọc sách non fiction, ôn thi đại học cũng nhất quyết tự học. Mình thích tự tìm tòi, tự học và cho rằng như vậy mới là cách tốt nhất, thông minh nhất. Mình vừa là một đứa tự ti vừa là một đứa ngạo mạn, hai mặt đó vẫn tồn tại song song trong một tâm trí. 

Mình đặc biệt vô thần, chân có thể tới chùa nhưng lòng không một chút quan tâm. Mình càng không tin có kiếp sau. Chết là hết thôi, cần gì phải lo sợ hay chờ mong lần luân hồi sau ta sẽ thành ai. Tất cả đều cần khoa học lý giải. Cuộc sống này chỉ thế thôi, cần nhìn thấy, sờ thấy mình mới tin. 

Thế rồi mình biết, à, là mình đã quá ngạo mạn. Thế giới này quá rộng lớn và những gì mình biết chỉ là một cái phẩy tay. Càng đọc nhiều, trải nhiều, mãi mới đọc đến câu khoa học nói khoa học cũng chẳng biết gì. Mình sống phần đời phía trước như một đứa ngốc nghĩ mình thông minh. Chỉ có những đứa ngốc mới nghĩ mình thông minh như thế. 

Avatar
Avatar

Mình có đau khổ đến cùng cực. Lần sau lại đau hơn lần trước. Phần đời phía trước mình nghĩ mình đã chịu nhiều bi kịch rồi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thấm là bao so với những lần này. Sau mỗi lần vượt qua, mình mạnh mẽ hơn trước. Mình không biết tại sao lại cứ bắt một đứa con gái chỉ cao 1m55 phải mạnh mẽ đến thế. Kiểu, có cần thiết không? Nhưng nếu chẳng có cách nào khác, thì mình phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Mình luôn là đứa trẻ ngoan, nhưng chưa từng được cho kẹo. Mình đi qua cảm giác ấm ức rồi. Mình biết chuyện gì phải xảy ra thì phải xảy ra. Thong thả mà gồng mình chiến đấu.

Biết vì sao mình lại tin tưởng bản thân đến thế không? Vì mình biết chẳng có ai khác tin mình cả. 

Chữa bệnh nào thì cũng như bệnh nào. Phải chịu đau phải bị tiêm bị mổ để điều trị. Vết thương tâm lý cũng vậy. Cần phải phanh thây nó ra. Tại sao mọi người cuống cuồng lên đi khám chữa bệnh khi có bất kỳ vấn đề nào về thể chất nhưng lại mặc kệ để vết thương tâm lý nhiễm trùng gặm nhấm mình mỗi ngày? Chắc bởi vì bệnh tâm lý nặng hơn nhiều bệnh thể chất. Người ta sợ đau hơn, sợ đến né tránh sợ đến chết. 

Mình vẫn luôn rung động khi nghe câu hát đó, rằng người quá thông minh thì không nhìn thấy được bầu trời sao đâu. 

Câu hát đó nằm trong một bài hát về mùa hè, cùng nhau qua mùa hè. Chàng trai bắt đầu yêu cô gái vào một ngày mùa hè trời mưa. Rồi chẳng giữ lại được, không quay lại được, không chụp lại được, chỉ còn lại một bài hát. 

Mình cũng thế. Mình cũng bắt đầu yêu vào một ngày mùa hè trời mưa. Trời thì mưa, trong lòng nở một đoá hoa. Tàn thuốc bay, bia lạnh, trời đang khóc, không nhìn thấy mặt trăng, bạn cởi một lớp mặt nạ ra trước mặt mình. Mình có chung câu chuyện và cảm nhận với anh ấy. Lúc đấy chưa biết mình có thể đồng cảm. Con người có thể đồng cảm với nhau được, mình tin rồi.

Bao giờ cậu mới hiểu được nhỉ. Tức quá. 

Avatar
Avatar

Vào giây phút bé em đồng nghiệp nói em cũng thích đi Lào, mình biết ngay trong đầu mình sẽ trở thành bạn thân với nó. Một cô gái thực sự nghiêm túc muốn du lịch nước Lào, không quan tâm Hàn Quốc Thái Lan thì tất nhiên sẽ là một người giống mình. 

Nếu không có em, mình chắc chắn cũng không thực sự hoàn thành mong muốn nửa đùa nửa thật từ tuổi 17 đó. Nếu không có mình, em chắc chắn cũng không đi. Vì bọn mình đã có đủ cơ duyên gặp nhau, nên những điều và kỷ niệm tốt đẹp mới đến. Như hiệu ứng domino vậy. Khi viết tờ khai hải quan cho cả hai, mình điền vào mục nghề nghiệp của bọn mình là phóng viên. Em hỏi mình chị chắc không, mình nói chắc, rất chắc chắn. Sao em lại hỏi vậy? À, là em cũng có nỗi sợ mà mình từng mang. Bọn mình đã không làm gì sai cả, nhưng luôn cho rằng bọn mình không đúng, bị những tiếng nói từ những người không hiểu gì không quen gì bọn mình ngoài kia đánh gục. 

Một điều nhỏ nhoi thế thôi có thể nói lên vô vàn thông tin về một con người. Mình luôn có thể nhìn thấy những người xung quanh mình ngay từ đầu từ một câu nói, một tư tưởng hoặc một hành động của họ. Mình không biết đó là vận may hay không. Đồng nghiệp mình nói một điểm trừ của nghề này là chúng ta nhìn quá thấu con người, sau khi tiếp xúc và biết quá nhiều câu chuyện. Nhìn thấy hết, rõ quá, cả điểm tăm tối của họ. Riết thấy con người thật buồn, không tệ, chỉ buồn thôi. Bọn mình gọi mọi người là nhân vật. Giống như trong game, trong phim hoạt hình vậy. Tất cả đều là nhân vật. Việc biết quá nhiều, quá nhanh và quá sâu về thế giới đôi khi khiến bọn mình kiệt sức. Đó là một khả năng rất hay ho bọn mình được tôi luyện một cách tự nhiên, dù cũng là bệnh nghề nghiệp. Gọi là bệnh, thì chắc chắn sẽ gây đau và mệt mỏi. Nhưng bọn mình đủ yêu nó để mắc bệnh mãn tính. 

Hoặc ngay từ đầu, đó vốn là lý do bọn mình theo đuổi công việc này. Làm báo là một nghề nghèo nàn. Bọn mình không có mức lương tương ứng xứng đáng với công sức đã bỏ ra nếu so với một số nghề phổ biến khác. Nói đại khái là lương trên giờ rất thấp. Con chữ không tạo ra doanh số, nó tạo ra hiểu biết và cảm xúc. Nó đủ thú vị và ý nghĩa để bọn mình không bao giờ muốn từ bỏ. 

Giống như luật sư, nhà báo bảo vệ sự thật. Phải viết sự thật, dù sự thật tàn khốc thế nào đi chăng nữa. Đó là ý nghĩa mà ngày hôm nay mình mới nối hai chấm được vào với nhau. 

Avatar
Avatar

Hôm nay em sống giống Uông Tô Lang, tìm được một điểm cân bằng giữa mình và thế giới. 

Em đặc biệt tự xúc động trước câu chữ cuối cùng, rằng chúng ta không thể làm mất đôi cánh của mình được. 

Họ nói em nên đứng bằng cả hai chân. Cuộc chiến của em, em tự mình chiến đấu. Từ trước đến nay em đã có đoạn nào không mạnh mẽ đâu. Em vẫn chấp chới không vững nhưng không cần nhưng nào, để nó là nó thôi. 

Em yêu thích công việc của mình, từ trước đến nay vẫn thế, kể từ lúc em bắt đầu nó muộn màng năm 24 tuổi. Em đã từng rất xấu hổ về nó, không biết tại sao nữa, cho đến khi có một cậu bạn nói với em là “Tại sao cậu phải nói như vậy nhỉ? Tớ thấy rất bình thường” khi em rào trước “đừng đánh giá nhưng mà” lúc em giới thiệu về nghề nghiệp của mình. Câu đấy nói rất bình thường, nhưng đánh trúng vào tổn thương, rồi chữa lành trong tích tắc. Như phép tiên vậy. Biết tại sao chứ, công việc không có lỗi, lỗi là em đã rất không yêu mình. Chưa từng khen ngợi bản thân, ngay cả khi em đã cố gắng và lì đòn đến thế. Em đã không yêu mình đến mức bây giờ nhìn lại em không hiểu nổi tại sao một con người lại có thể từng sống như vậy. Em phải khen em nhiều hơn mỗi ngày.

Em và cậu ấy lần đầu gặp gỡ trong một ngày mưa, rồi cùng nhau đến Disneyland. Chơi xong rồi về, nhưng em mắc kẹt lại ở hàng rào trong ngày hè hôm đó. Chắc là vì chiếc váy hoa nhí quá dài và loè xoè. Em thích mặc váy có hoa nhí, mặc chục chiếc không chán. Về sau hẹn hò với ai em cũng đưa họ đến nơi em và cậu ấy từng đi qua. Nhà thờ, tiệm bánh, rạp kịch và ven hồ. Em không để họ là chính họ. Em không hề nhìn họ, chỉ mê mải tự nhân rộng tổn thương của mình lên, cho nó chơi đu quay, vòng đi vòng lại. 

Bây giờ biết rồi, thì xuống ngựa chơi xe điện đụng. Hoá ra Disneyland vốn từ đầu chẳng hề tồn tại. Chuyến đi đó đã kết thúc từ lâu rồi. Không còn nhớ hay buồn nữa. Chỉ là muốn kể lại một chuyện cũ chưa từng có dịp kể. Để anh biết, vì sao em lại biết. Chúng ta đã đi qua một cuộc đời giống nhau, ở những hành tinh song song.

Tổn thương của ngày hôm đó hoá ra có thể chữa lành được một cách dễ dàng, chỉ cần em chịu chữa mà thôi. 

Bây giờ mới nhớ lại, công viên ta thích nhất ngày bé là Công viên Vầng Trăng, cũng đã đóng cửa rồi. Chờ ngày mở lại. Em vẫn tin là nó sẽ mở lại. 

Chúc chàng trai giống em nhất trên đời vui vẻ. Mỗi ngày bình an. 

Avatar
Avatar
reblogged
Avatar
thang-9

Sáng nay mình muốn viết một cái gì đó thật dài. Mình có linh cảm trang blog này một ngày sẽ biến mất, sẽ rời bỏ khỏi cuộc đời mình, nên mình nên viết nốt. Mình nhìn thấy post Tumblr kêu gọi người dùng donate, trang mạng này đã flop và khó khăn đến thế rồi. Một ngày chắc nó sẽ biến mất như mọi thứ rồi phải thế thôi.

12 năm, hay 13 năm không nhớ nữa. Ở đoạn giữa đó có rất nhiều lúc lãng quên nó, chắc là những khi mải khóc mải cười, mải ngắm mải đuổi ngôi sao nào rất xa trên trời. Rồi vẫn liên tục trở lại, gửi mail xin lại pass của chính mình để cứu tài khoản 4, 5 lần rồi.

Lên Tumblr không phải để kết bạn, lên Tumblr là để tự kỷ, làm một INFP kiên định điển hình của thế giới. Thế mà trong những năm qua vẫn có thể gặp được Trâm, gặp được chị Thu, gặp được nhỏ Hoà. Đặc biệt là nhỏ Hoà. Lại muốn đi uống rượu với nhỏ Hoà, nói về điện ảnh và chuyện đánh phụ huynh. Và rất nhiều tin nhắn vu vơ từ người lạ nào đó chúc mình điều tốt lành, nói với mình những lời ấm áp. Vì sống lỗi nên phần nhắn tin của blog này đã biến mất, mình không còn đọc lại được, không còn nhớ ai, nhưng còn nhớ mình đã thực sự hạnh phúc vào một vài lúc đó. Thế là đủ rồi.

V có thể viết nhật ký của cô ấy lên Instagram có 83 người theo dõi là vì cô ấy dũng cảm. Vì V hoàn toàn ổn với bản thân con người của mình, V yêu thương chính mình. Thế nên việc bày tỏ bản thân ra được với thế giới bên ngoài là một việc tự nhiên. Người ta không thể bị tổn thương được nếu không có tổn thương. Tất nhiên, có thể có được tâm thái như vậy là số hiếm.

Còn mình thì sao, mình luôn tự hỏi và tự soi chiếu bản thân từ những người xung quanh để tìm kiếm những đáp án.

Sau khi học tiếng Trung để nghe nhạc Jay không cần sub xong mình mới biết người Trung nghe nhạc anh cũng vẫn cần sub. Cũng không sao cả, mình còn có thể nghe nhạc của Lâm Tuấn Kiệt, Lâm Hựu Gia, Vi Lễ An, Trần Ỷ Trinh, Vương Lực Hoành, F.I.R., Da Mouth, Nghiêm Tước, Châu Hưng Triết, Ngũ Nguyệt Thiên, Ngũ Bách, Thái Y Lâm, Uông Tô Lang, 831, Đặng Tử Kỳ, Thái Kiện Nhã, Từ Giai Oánh, Mã Địch, Lý Vinh Hạo, Tiêu Kính Đằng, Shaking, Nhậm Nhiên, Tôn Yến Tư, Bạch An, Tiêu Bỉnh Trị. Thật ra là vẫn không nghe được, thật ra là vẫn cần sub.

Kobe đã chết

Jay bận uống tà tữa

Không còn ai chơi bóng rổ nữa.

Từng sụp đổ ý chí

Từng hạnh phúc vô cùng

Hai người thương yêu nhau, hai sinh mệnh đối ngược

Hồi ức vẫn thấy ấm áp

Lời hứa vẫn khắc sâu

Thực ra đều không còn quan trọng nữa

Anh không phải một vết hickey

Càng không phải thoáng qua

Anh là vĩnh hằng mà em vẫn đang chấp niệm

Tiếc nuối nhưng chỉ có thể chúc phúc

Cảm ơn anh vì đã giúp em hoàn thiện bản thân mình

Em cuối cùng cũng buông tay, để anh chạy đi tiến đến chương tiếp theo của cuộc hành trình

Anh là luồng sáng có vô tận khả năng

Kể cả không phải vì em thì cũng phải dũng cảm phải hạnh phúc phải vui vẻ

Anh vĩnh viễn là người thương yêu nhất của em

Từng cảm động qua, hà cớ gì phải sợ việc biến người thương yêu nhất thành người lạ

Không còn chỉ là tồn tại

Đây cuối cùng mới là sống

Chúng ta mỗi người tự đứng trong chòm sao đối nghịch của mình, nhìn ngắm nhau từ xa

Người lạ nhưng hiểu nhau nhất

Nên đừng đau lòng vì nhau nữa

Em cuối cùng hiểu buông tay mới có thể để nhớ thương khúc xạ càng tự do hơn

Em sẽ như luồng sáng đợi chờ trong đêm tối

Đợi đến khi cuộc đời em không còn cô đơn không còn bàng hoàng không còn bất định

Anh vĩnh viễn ở trong linh hồn em

Không phải người lạ

Em cuối cùng cũng hiểu

Em cuối cùng cũng buông tay được

Thân yêu nhất à.

Avatar
Avatar

Mỗi lần mình cố thuyết phục bản thân không được nghĩ đến bạn nữa, mình sẽ bị vận mệnh đánh một cách tàn bạo như thể hét vào mặt mình đã sai rồi. Mình cố chạy trốn khỏi thế giới có bạn, để cuối cùng nhận ra mình chỉ đang cố bướng bỉnh chạy trốn khỏi trái tim của mình. Điều mà mình mong muốn thật sự luôn bị bản ngã run rẩy của mình từ chối. Mình chạy đi một trăm lần để cuối cùng bị lôi về điểm xuất phát. Bắt mình phải đối diện với toàn bộ bóng tối khổng lồ bên trong mình. 

Mình không nhầm lẫn đâu. Tất cả những gì mình có thể làm chỉ là tin tưởng. Mình không bướng nữa, mình đầu hàng. Bạn cũng phải như thế đi. Mình vẫn chẳng dịu dàng được nhiều lắm, nhưng mình sẽ cố gắng.

yes, the twin flame bruise painted me blue.

You are using an unsupported browser and things might not work as intended. Please make sure you're using the latest version of Chrome, Firefox, Safari, or Edge.